Chương trước
Chương sau
Nói chung chuyện cũng không đáng gì.
Đằng nào Tích ca cũng tính mở đường hướng Đông lên Ma Lật Pha, đóng vững nơi này chặn đường của Đoàn gia ở Vị Long. Ma Lật Pha lại là nơi quan trọng để thủ cái mỏ đồng Tu Long mà Ngô Khảo Ký nói.
Lúc này đường đã mở được ¾ đến Ma Lật Pha rồi, ngày tiến đánh cũng không xa.
Cho nên Ngô Khảo Tích cho xây một cái Trại mới bên sông Tu Long nằm ở đoạn giữa Mã Di thành và Ma Lật Pha.
Nơi này có lẽ cũng xây thành trì cho chắc , một cái thành cao năm sáu mét là đủ, nhưng khốn là không đủ gạch đá xi măng. Lúc này mọi vật liệu đều ưu tiên cho làm đường, cho nên xây tạm nhà ở được rồi.
Thật ra với các đất nước khác không dám thu dân như vậy. Đây là một cuộc đầu tư mạo hiểm với họ. Những vùng đất biên giới quá xa Kinh Sư như thế này rất khó quản lý. Muốn tái xây dựng một cái trại như vậy không có 3-5 năm thì người dân không thể tự sản xuất ra lương thực để nuôi sống bản thân.
Trong 3-5 năm này triều đình chẳng những không thể thu được đồng thuế nào mà còn phải chu cấp lương thực cho dân sinh tồn.
Vấn đề là đầu tư xong rồi nhưng lại chưa chắc giữ được vì thời nay lạo đường biên toàn núi rừng mênh mang này thực tế là vùng đệm, mà đã là vùng đệm thì nay của người này mai của người khác… thật rất mạo hiểm đầu tư.
Nhưng đây là Đại Việt nơi vấn đề nếu có thể giải quyết được bằng tiền thì không tính là vấn đề. Nhị Thánh đã nhiều lần nói như vậy rồi.
Biết vợ chồng em trai giàu đến tiền tiêu không hết, thằng anh trai dĩ nhiên tìm cách giúp đỡ tiêu dùm rồi.
Nói đùa thôi, thật ra với quốc gia khác sẽ sợ thua thiệt nếu đầu tư kiêu này nhưng Đại Việt thì không.
Đầu tiên nói đến chế độ giải phòng nô lệ phân đất chia ruộng chỉ mình Đại Việt có lúc này. Cho nên Đại Việt dám vỗ ngực tự tin, họ chiếm mảnh đất nào, nơi đó người dân không phản.
Thứ đến xi mang pozzolan sẽ khiến Đại Việt dễ dang lưu thông vùng xa, nếu quốc gia khác chơi thu mua dân tộc ở vùng biên không được, muốn chơi bạo lực thì Đại Việt chấp hết. Lao vào đây chơi??
Không có năm sáu quốc gia cùng tấn công thì đừng mong Đại Việt chật vật. Nhưng Ký đã từ lâu xây áo giáp xây vùng đệm khắp xung quanh cho Đại Việt, giờ đây nếu Tây Việt hoàn thành thì nói chung muốn tiến đánh Đại Việt chỉ có đi đường biển. Mà hải chiến với Đại Việt? Cười lớn thôi.
Mấy bố xuyên không là đánh, chiếm, đô hộ tứ phương… dánh chiếm… nô dịch chủng tộc khác.
Có mà cái máu. 6 triệu người lấp chưa đầy từ Đồng Bằng Bắc bộ tới Nghệ An, còn thêm Tân Bình Lộ dài ngoằng chưa tính, gồi đó tính đi chếm đất người khác?
Chiến là phải giữ ví đó là đất “của mình” không ai giữ hôi, lại chia quân đi giữ…. Lại tốn tiền đi giữ. Lại còng lưng chống bạo loạn. Xong thiếu dân tan vỡ lại nói thế thời thời thế.
Ký khác, hắn tham nhưng không tham, hắn tham cho tương lai con cháu nhưng hiện tại hắn không.
Dựng lên một đám vệ tinh quốc gia xung quanh( có tiểu phấn hồng report khí chia năm sẻ bảy Đại Việt @,@) chỉ duy trì ảnh hưởng kinh tế cùng chính trị lên họ, thiết lập liên kết hợp tác kinh tế chính trị.
Tập trung nguồn lực phát triển Đại Việt mạnh hơn giàu hơn, duy trì mạnh mẽ hơn ảnh hưởng kinh tế, chính trị các quốc gia vệ tinh. Đó mới là con đường sáng. Đất của họ họ phải giữ. Khi muốn đánh Đại Viêt phải xuyên qua đống này.
Còn nói nếu có quốc gia khác kinh tế tốt hơn chính trị ảnh hưởng tốt hơn thu phục các quốc gia này thì sao?
Thì chết chứ sao. Một quốc gia khác đủ tầm vượt Đại Việt các mục trên thì Đại Việt có chiếm vùng đệm cũng vẫn thua thôi.
Nên là Ký cực liệt phản đối tư tưởng ấu trĩ đụng tí là mở rộng chiếm đất mà không hiểu bản thân có đủ sức quản hay không .
Lại nói anh em thì thấu hiểu nhau. Cho nên Tích cũng có tư tưởng khá tương tự, không tham, có đủ lực mới chiếm cứ.
Ví như cái Trại Bàn Dốc, Tích cho chuyển hết dân về Di Mã thành. Đơn giản vì đường từ Di Mã thành đến Bàn Dốc rất khó đi, cho quân thủ nơi đó trại là thành cô quân dễ bị tập kích. Từ Bình Tây Quan Ải muốn ứng cứu nhanh cho Trại Bàn Dốc chỉ có kỵ binh, mà nơi đó toàn rừng , đường nhỏ, Kỵ binh sao đánh được?
Cho nên Tích không tham, cái gì của hắn trước sau gì cũng của hắn không cần phải vội vàng. Đánh xong Ma Lật Pha sẽ tính tới Bàn Dốc sau.
Khắc chế được lòng tham , khắc chế được ảo tưởng mới có thể thành nghiệp lớn. Dã tâm, trí hướng khác hẳn lòng tham lam cái này cần phân biệt.
Lại nói đến xây trại mới không khó khăn.
Đầu tiên là dụng cụ có. Gỗ thì đầy ra đấy. Không thích nhà gỗ thì xây nhà gạch. Chính phủ hỗ trợ.
Căn bản nhất là duy trì mưu sinh thì trong ngắn hạn có cây Lanh, trung hạn có cây đậu, cây cao lương, dài hạn thì cải tạo ruộng bậc thang chồng lúa.
Phải nói thằng Ký con Huy rất khôn ranh, bọn hắn từ lâu đã thấy Đại Việt trồng lúa nước không kể cả có thêm phân bón vẫn không đủ. Vì hệ thống chăn nuôi của Đại Việt đang bùng nổ chóng mặt với đàn bò đàn trâu ngựa , lợn, gia cẩm tăng mạnh, thức ăn cho người hay gia súc không thể mãi cứ nhập khẩu.
Cho nên mấy con này từ lâu đã nhập khẩu cây giống hạt giống Bo Bo từ vung Ấn Độ để trồng ở đất đồi đất hạn khô Đại Việt tránh lãng phí đất đai canh tác.
Muốn cải tạo một mảnh đất để trồng cây lúa nước thì lâu vãi cả ra. 3-4 năm mới được, lại còn tưới tiêu đê điều lằng nhằng cả.
Vậy thì Đại Việt sản xuất Bo Bo thôi thật ra hai vợ chồng nhà này đã mang Bo Bo về Đại Việt từ mấy năm trước nhưng vất vả mãi mới hoàn thiện quá trình nhan giống canh tác, cùng canh me thời vụ chuẩn cho Đại Việt thời tiết..
Để làm được điều này còn phải mua không ít nô lệ Ấn Độ có khả năng canh tác cây này để tiến hành nghiên cứu ứng dụng ở Đại Việt.
Kết quả sau nhiều năm nghiên cứu thì … hoan hô. Dùng được rồi.
Khổ lắm ấy. Cây Bo Bo ( Cao Lương) toàn phải dùng thân mẹ tách thân con để làm giống gieo mới. Khốn là mua về Đại Việt chỉ có hạt giống.
Lần đầu mang về là 4 năm trước, thất bại bằng sạch. Mấy tấn hạt giống đi đời nhà ma.
Cách đây Ba năm Huy không can tâm mà thu mua thêm nô lệ hiểu trồng Bo Bo đi kèm về Đại Việt . Chị làm đúng rồi đấy chị Huy, chị là dân kỹ thuật hàng hải không phải kỹ sư nông nghiệp đâu mà nháo.
Hai ngàn nô lệ Ấn nam nữ cùng 4 tấn hạt Bo Bo, cộng thêm 500 “ chuyên gia” nông nghiệp Bố Chính mất 3 năm mồ hôi nước mắt đã thành công. Hoan Hô, có bo bo ăn rồi.. à xin lỗi Đại Việt chồng Bo Bo dự phòng nhỡ may có biến mới phải ăn thứ này, chúng tôi dùng thứ này nuôi gia súc là chính, người ăn chỉ là phụ thôi.
Số là Bo Bo nếu tách gốc ươm mầm không quá khó, nhưng chơi gieo hạt thì ươm mầm 18 tháng tỉ lệ nảy mầm thấp đến đáng thương.
Lần đầu bà Huy mua về hí hửng cho nông dân Bố Chính ươm thử…. Ươm ị ra quần 3-4 tháng không thấy gì thế là bỏ cuộc, đem hạt Bo Bo giống tưởng là đồ hỏng cho máy nghiền cho lợn ăn sạch, đồng thời gọi bọn buôn hàng người Chola đến chửi như chó con, mày thấy chuỵ phụ nữ mày lừa hả, tin thị xẻo hết tụi bây không?.
Chola thương nhân kinh hãi quỳ lạy xin tha, “ Chị dừng xẻo tai em, xấu zai. Bọn em thề bán hàng thật, toàn là giống cao sản tốt nhất của Chola mà”
Thương nhân to gan lại hỏi “ Thế Chụy trồng dư lào?”
Lý Từ Huy thuật qua mội chút vấn đề…. Thương nhân Chola mắt trắng rã…” Chụy đã méo biết trồng thì mua nô lệ Chola về nó trồng cho, đã không biết còn lăng săng”
Thế là đám gian thương lại được một mẻ bắt bí bán giá cao nô lệ cùng hạt giống mới. Lý Từ Huy thì tăng giá một loạt đường thủy tinh, rượu, thủy tinh, gốm sứ, lụa…. Thương nhân khóc “ Chih bớt long, nô lệ em bán giá gốc chị ấy”
“ Ngoan”
Nhưng Lý Từ Huy nào biết giá gốc là x3 giá mua vào…. Nói chung gian thương vẫn là gian thương.
Có nô nệ biết canh tác, lại có chuyên gia đi theo học hỏi ghi chép các hạng mục thí nghiệm.
Mười tám tháng sau có cây mầm 7 tháng kế tiếp có thu hoạch đầu tiên….
Mừng vui nước mắt.
Đám bo bo sống rất cường, chi cần không ngập nước là được, cho nên … đồi núi hả… các anh tới đây….
Cho nên đám mới định cư không trồng Bo Bo thì trồng cái gì.
Ngắn hạn trong hai tháng thì trồng Lanh bán kiếm tiền duy trì cuộc sống… giàu sang….
Bảy tháng thu hoạch bo bo giàu hơn nữa…. ( Người miền xa ăn tạm vẫn được) .
Bo Bo không biết chế rất khó ăn, nhưng cho vào máy xay bên sông suối dòng chảy say thành bột ủ bánh mì… dùng ngon lành.
Người dân thời này đòi hỏi không quá cao nhé. Tạm thời ăn bo bo vậy.
Đại Việt có mấy đại sát khí như vậy , không thu nhận dân, mở rộng mấy vùng quản lý, không giải phóng nô lệ thì quá có lỗi rồi.
Voi được điều từ Đà Nẵng tới, nhiều không kể được. Đám khốn này mà cày núi kéo cây khai hoang tích địa là nhất của nhất.
Từng mảnh đồi cây thưa bị dân mới định cư phạt quang, đây là đất họ có “quyền sử dụng” cho nên lao động hăng say chưa từng thấy.
Mở đường đã có đám quyền quý binh sĩ Kim Xỉ Thái Luân hơn bốn ngàn thằng… đủ rồi.
Trại mới tên Tu Long, dân số 1 vạn, gồm năm ngàn Di lão nô lệ từ Bàn Dốc, hòa cùng 5 ngàn nô lệ Di lão quân Phượng Lô. Đám này đổi sạch tên. Cả đám tên Đại Việt Tu Long ABCXYZ. Đây là phong tục của họ, lấy bộ, chi tên cha, tên bản thân làm tên.
Bộ lớn nhất là Đại Việt, Chi là Tu Long, tên thì…. Đó. Đó…
Vốn Nô lệ không có hai cái họ kia, nhưng “chính phủ” đã nói rồi, bọn họ không còn là nô lệ nữa, không còn là nô lệ phải có họ chớ. Nên cả một cái trại có ho Đại Việt Tu Long.
Tương tự, thành Di Mã là 99% có họ Đại Việt Di Mã ABCXYZ… có mấy người lác đác được ban họ Ngô như Po hay Phèn thôi.
Dân số Di mã đang 8000 nay bổ xung thêm 4 ngàn thành vạn hai…. Đã trở thành đại thành thị khu vực này rồi…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.