Quãng đường 150m chính là trải đầy máu của nô lệ Kim Xỉ, lui lại cũng bị chém chết mà tiến lên sẽ bị cung tên bắn chết. Đây là nỗi bi ai của kiếp sống nô lệ.
Thân trần, áo vải lấy máu thịt phàm nhân đối đầu cùng mũi tên thép vù vù bay cắt xé không gian, đâm vào da thịt , tước đi linh hồn. Một kiếp sống từ lúc sinh ra đã u mê theo bản năng mà sinh hoạt, không có hiện tại, chẳng có tương lai…
Có lẽ chết đi là giải thoát.
“ Bắn thẳng tự do” chỉ huy la lớn, Mường quân trên đầu thành thoải mái rút Goat’s Foot bên đai hông túi da , thoải mái đứng trên đầu thành dùng dụng cụ của họ ngoạm vào dây nỏ mà kéo.
Lắp tên, tự do bắn, 20m-10m khoảng cách, sao có thể trượt?
Mạng sống con người thời này thật quá mong manh, quá rẻ rúm.
Bỏ đi gần 500 xác người la liệt quân Kim Xỉ mới tiếp cận đầu thành, nhưng đối diện với họ vẫn là nỏ tên vãi như mưa từ trên đầu. Khiên mây mỏng manh không chống nổi lực xuyên khủng bố của tên ngắn nặng bắn tầm gần.
Pặc pặc pặc
Tiếng dây nỏ dồn vang lạnh lùng không cảm xúc, tàn nhẫn đến tột cùng, thật ra chính Mường binh trên đầu thành cũng cảm thấy trận chiến này vô nghĩa. Người Kim Xỉ nô lệ này đến để chết, không phải để chiến đấu.
Thậm chí có Mường binh hét lớn
“ Cút đi… ta không muốn giết các ngươi thêm nữa “
Nhưng làm sao đôi bên có thể hiểu nhau.
Chưa có lệnh thu quân, nếu rút lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339079/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.