Chương trước
Chương sau
Tô Triệt tái xanh mặt, ở Thăng Long hắn thấy gì?
Cứ lấy các vùng khác mà Tô Triệt thấy nhân năm mười lần lên chính là Thăng Long..
Đơn giản vậy thôi.
Nơi này chỉ có thể dùng mấy câu miêu tả vì nói nhiều là thừa thãi.
Phồn hoa đô hội, người xe tấp nập đông như mắc cửi. Nhưng lại trật tự cùng quy củ không một tia hỗn loạn.
Đường đi ô bàn cờ. Có lớn có nhỏ. Lớn là đường chính , nhỏ là vào ngõ. Đường sạch không một hạt bụi, dân chúng ý thức đến tận cùng của vệ sinh sạch sẽ. Không có cảnh rác vứt ra đường.
Cứ cách mỗi 100m lại có một thùng rác công cộng.
Tô Thức đến Thăng Long vào ngày mưa. Nhưng người xe vẫn không hề thuyên giảm.
Ở đây người ta không có dùng áo tơi. Quanh quanh bên đường có tạp hoá tiệm , mua một chiếc áo chuyên dụng mặc cho đi mưa, áo là băng giấy phủ một lớp sơm đen không thấm nước, giá rẻ vô cùng, dùng xong có thể bỏ.
Còn nếu giàu có hơn thì dùng một loại áo đi mưa khoác chùm bên ngoài gọi là “vải dù” vải dù là gì Tô Triệt không hiểu, nhìn ngoài như lụa như tơ nhưng lại không thấm nước, mặc vào ngăn mưa nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Lại thêm dù ô bán khắp nơi… tất nhiên chỉ những kẻ đu bộ hay ngồi xe lên xuống mới dùng.
Đặc biệt Tô Triệt không hề thấy ngập nước bất kể nơi nào hắn đi qua, mưa lớn trút xuống cứ như tiêu biến hết thảy vậy.
Tô Triệt nghĩ nếu Biện Kinh hay Hứa Xương mưa như vậy thì các phủ đã phải loạn lên đi chống ngập chống tràn rồi.
Thật quá kì diệu Thăng Long thành.
Mà khốn một cái, gọi là thành nhưng từ khi bước vào hắn không thấy tường thành đâu. Chỉ thấy đường xá và nhà dân như ô bàn cờ dọc ngang chi chít…. Thành đâu?
Hỏi rồi quan viên Đại Việt tiếp đón mới hiểu.
Minh Huy Thánh Thiên Đế chiếu dụ, không có thằng quỷ nào đánh được đến Thăng Long. Thằng nào có ý gây sự Đại Việt xuất quân diệt tộc thằng đó. Nếu đã không có thằng nào đánh tới nổi thì xây tường thành làm gì?
Khủng bố tự tin khiến cho Tô Triệt hoảng sợ cùng bái phục rồi.
Tự tin đến mức này chỉ có Thăng Long Thành.
So sánh lại, trước khi đi các đại thần ở Tống còn đau cau mày ủ rũ tính chuyện chưng phu sửa sang tường thành Hứa Xương… thật so với người so không được mà.
Bệnh viện? siêu thị? Trường học?
Tô Triệt trợn ngược mắt không hiểu, toàn những thứ hắn không biết.
Trường học hiểu đi, kiểu như thư viện của Đại Tống . Nhưng thư viện quá nhiều đi, đâu đâu cũng thấy học sinh ôm túi đi học… Tô Triệt cảm giác tất cả trẻ nhỏ Đại Việt đều đi học vậy . Vâng anh nghĩ gần đúng rồi đấy. Trẻ em Đại Việt đi học là … bắt buộc và miễn phí.. anh Triệt đã hãi chưa.
Bệnh Viện? Thứ này giống tiệm thuốc ở Tống nhưng to lớn hơn nhiều. Nơi này mỗi bệnh viện cả chục cả trăm lang y sư….
Ơ . Phụ nữ Đại Việt không có sinh em bé ở nhà… họ đi bệnh viện sanh em bé…
Cái gì? Bảo hiểm y tế là gì? Có bảo hiểm miễn phí chữa bệnh. Đâu ra cái thứ quái đản này? Tô Triệt có xúc động trong lòng, nêu ta sinh ra ở Đại Việt quốc?
Siêu thị? Là một cửa hàng tạp hoá khủng khiếp lớn, trong này cái gì cũng bán cả…. ôi trời…
Tô Triệt không có dũng cảm tiếp tục xem … vì xem nữa hắn loạn tâm…
Công viên?
Vườn của triều đình?
Tại sao triều đình lại làm vườn khắp nơi trong hoàng thành?
Không hiểu…
Ây da đỏ mặt…
Người Việt văn hoá hơi thoáng…
Tô Triệt mò vào công viên thấy mấy đôi nam thanh nữ tú trao đổ… nước miếng.. cái này là tại Nhị Thánh gây nên hiện tượng biến thành trending giới trẻ , tuy không dám công khai công cộng nhưng lén lút trong công viên ngắm cảnh môi hờ lướt qua nhau là dám… ôi mẹ ơi.
Mấy cụ già đi bộ đi bộ, lại nghỉ ngơi nghỉ ngơi… có ghế ngồi có mái che mưa che nắng kiểu đình viện.
Triều đình Đại Việt xây vườn công cho dân chúng sinh hoạt? Họ dư tiền? Không hiểu được, thôi không cần hiểu.
“Vương Địch nghỉ ngơi thôi” Tô Triệt đi một vòng dạo chơi Thăng Long cũng mệt nên muốn ngồi nghỉ.
Vương Địch cùng phe cựu đảng cho nên Tô Triệt thân cận là đúng hai thằng này đi với nhau , vứt bỏ Hàn Chẩn một mình ở Khách Sạn.
“ Này Tô Huynh, Đại Việt hình như hơi lãnh đạm chúng ta, không cử người theo bảo vệ? Lại không cho mang đao kiếm dài bên người , như vậy làm sao cho phải?” Vương Địch khá bức xúc.
“ Cái này có lẽ ta hiểu. Thứ nhất an ninh quá tốt, thứ hai họ làm việc theo quy củ, Vương Huynh nhìn lịch trình đã lên , thăm quan đâu, chơi gì họ đều bố trí, chúng ta đi lúc này là tự do ngoài lịch, họ sẽ không quản, trừ khi chúng ta yêu cầu giúp đỡ” Tô Triệt hiểu biết hơn mà giải thích.
Lúc này Tô Triệt, Vương Địch và chục tên thị đã thay quần áo Đại Việt mặc vào tránh gây chú ý.
“ Áo quần này mặc thật thoải mái, tiện lợi không gò bó.”
Tô Triệt ngả người ngồi xuống ghế bên công viên mà vắt chéo chân ngúng nguẩy dép viên mộc.
Nói là mộc nhưng gỗ nhẹ, đế dán da đi êm không tiếng động, thật thoáng mát thoải mái.
Thằng này mặc áo sơ mi vải lụa trắng, quần vải lanh pha sợi cottong may kiểu âu hiện đại.
Móc móc túi quần.
“ Vương Hung, cái quần này lợi hại tiện dụng” Tô Triệt cười ha ha móc ra mấy đồng tiền mệnh giá cao của Đại Việt.
“ Này đi ra …. Siêu chợ mua đồ uống, bánh mì gì gì đó đem về đây…” Tô Triệt đưa tiền cho một tên cận vệ kiêm thông dịch.
“ Tống huynh tính ăn ngoài trời?” Họ Vương ngạc nhiên…
“ Nhìn nhìn đi” Tống Kiệt chỉ.
Xung quanh có khá nhiều công nhân, học sinh ra nơi này nghỉ trưa sau làm việc học tập, họ cũng ăn trưa ngoài này…
“ Thật lạ lùng quốc gia, thử xem sao cũng được” Vương Địch cười cười.
“ Hả phái đoàn Đại Tống? Tô Triệt- Vương Địch hai vị sao ở nơi này?”
Bỗng nhiên tiếng của một nữ nhân vang lên.
“ Ha hả, Bái Kiến Vi Lan đại nhân, Triệt Hữu lễ”
“ Vương Địch hữu lễ”
Bọn Vương Địch, Tô Triệt đều là nho sinh, hàm dưỡng có cho nên lễ tiết là quy củ.
“ Hai vị thứ cho nơi này không thể dừng ngựa sẽ bị phạt, chúng tôi đi gửi ngựa vào bãi sau đó quay lại đây” Hà Vi Lan là con gái thương nhân nổi tiếng đất kinh kì, Nàng cũng chính là nữ trạng nguyên đầu tiên của Đại Việt .
Vốn định theo vào bộ Công Thương, thế quái nào có tài ngôn ngữ cho nên bị xếp quá Bộ Ngoại giao. Lần này tiếp đón phái đoàn của Đại Tống có nàng tham gia cho nên bết Vương Địch, Tô Triệt, thấy hai thằng này ở đây cho nên chào hỏi.
Vương Địch, Tô Triệt thì chịu, ngựa không được dừng đỗ, đi gửi bãi. Toàn thứ bọn họ không hiểu nên không lý giải được.
Chằng bao lâu Hà Vi Lan quay về chỗ bọn Vương Địch, Tô Triệt.
“ Chào hai vị sứ thần Đại Tống, xin giới thiệu hai vị đây là hôn phu của ta Lê Văn Tiến Thị Lang Bộ Nông Nghiệp” Hà Vi Lan vui vẻ giới thiệu.
Hai bên làm một lượt chào hỏi nhau.
Lê Văn Tiến là ai, chính là Thám hoa năm đó, cũng là tên thanh niên hàn môn cãi nhau cùng Vi Lan, có câu nói ghét của nào trời trao của đó. Hai thằng dính vô nhau rồi.
Hết giờ làm hẹn hò ra công viên hăn trưa tình cảm thì gặp đám Tô Triệt.
“ Hử… các vị ăn trưa thứ này…bánh mì phết đường mạch nha? Lại còn cả rượu ngọc lộ tửu? Ây da, thứ này đâu dùng được, nhất là rượu này cấm uống công cộng đấy….. bị cảnh vệ bắt hết giờ” Vi Lan cà ràm…
“ Ha ha … là chúng ta không biết, cảm phiền Lan đại nhân chỉ bảo” Tô Triệt hết sức khiêm tốn học hỏi người Việt thói quen, nhập gia tuỳ tục.
“ Tiến ca… ngươi đi mua một chút gì đó ngon, cả nước ép hoa quả cho các vị sứ thần Tống, họ khách phương xa không hiểu” Vi Lan quay qua sai bảo chồng sắp cưới như con đẻ vậy.
“ừ được, nhưng mười mấy người ăn mình ta sợ mang không đủ.” Tiến bị sai quen rồi, nam nhân Việt ga lăng, dăm ba cái này không để ý. Trừ mấy thằng tào lao phân biệt giới tính nghĩ mình sinh ra có chym là hơn người, có mà cái chym ấy.
“ Tiến đại nhân yên tâm, chúng tôi hộ vệ sẽ đi theo ngài” Tên hộ vệ biết tiếng Việt lệ tiếng.
Vậy là cả đám ầm ầm quay lại siêu thị.
Lát sau.
“ Lan đại nhân, Tiến đại nhân, toàn sắt thiết làm sao ăn, thêm nữa một bữa ăn mua cả chai phỉ thuý như vậy không khỏi quá quý trọng rồi” Tô Thức giật nảy mình.
Đồ ăn là đồ đóng hộ sắt Việt, người Tống sao hiểu được bên trong có thức ăn.
Thêm nữa binhd thuỷ tinh đựng nước hoa quả này là có tiền đặt cọc , dùng xong mang trả vỏ tái chế cho nên làm gì đắt đỏ.
Thật cái gì cùng không biết… khổ quá…
“ Đồ ăn tới đồ ăn tới.. nóng nóng” Tiến đi từ phía trong công viên đi ra, tay còn bưng cái mâm gỗ đầy đồ hộp, đằng sau mấy tên cận vệ không khác đi theo.
“ Các vị không cần kinh ngạc, là Thăng Long lúc này ai cũng bận rộn làm gì có thời gian nấu ăn trưa. Cho nên bữa trưa thường là ăn ở những nơi tập trung gọi là Cang Tin. Không ở nơi đó thì ăn ở tiệm cơm, muốn không khí thoáng đãng thì mua đồ Siêu thị ăn ở công viên. Trong công viên có triều đình xây dựng toà nhà để hâm nóng thức ăn bằng hơi nóng than củi.. miễn phí…” Vi Lan dùng tiếng Hán giải thích bọn này, còn hiểu hay không thì… tuỳ duyên.
Tô Thức, Vương Địch làm như hiểu mà gật đầu, thật họ hiểu mỗi ra tiệm cơm ăn là gì..
“ Hộp sắt mở ra có cả thịt cá, rau dưa.. quá thần kỳ rồi…” Tô Thức nhìn bữa ăn nhanh mà kinh ngạc.
Thảo nào hắn thấy người Thăng Long mua từng hộp sắt nhỏ không hiểu để làm gì.
“ Ôi ngon quá… người dân Việt là thường ăn thứ này sao?” Tô Thức Vương Địch lần đầu ăn đồ hộp mới lạ, thịt bò, cá biển thịt heo… ngo lắm.
Đi bộ đói bụng ăn điên cuồng, nho nhã gì giờ này.
“ Là dân thường hay mua để ăn nhanh, còn dân giàu hay vào tiệm ăn dùng đồ hải sản tươi, thịt cá tươi” Vi Lan cười giải thích.
“ Đây là đồ ăn cho dân thường Đại Việt?” Vương Địch….. ngất .
Đêm đó Tô Thức mất ngủ hắn viết rất dài, rất nhiều, hắn cảm thấy Đại Việt Thăng Long mới là nơi đáng sống, có điều hắn là Tống Thần, điều này cải biến không được. Chỉ có thể run run chấp bút.
“…. Nơi này mới là trung tâm thế giới…”
Tất nhiên đó là ý nghĩ, Tô Triệt nào dám viết , trừ khi hắn chán sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.