Ngô Khảo Ký rời đi Di Mã Thành trở về Thăng Long, hắn không thể không rời đi vì phụ thân hắn lão Ngô Thường Hiến đã được đón về nhưng tình trạng thật tồi tệ.
Nói thật Ngô Khảo Ký đã giật mình khi gặp Ngô Thường Hiến súy chút nữa hắn đã buột miệng không giữu nổi bí mật chử cha thằng khốn nạn nào đó ở thế giới khác chơi khăm đến vậy.
Bảy ngày sau khi đến Bình Tây Quan, cuối cùng đoàn người Phạm Thị, Đỗ thị mẹ của Ký và Tích đều đến, gương mặt hai bà đều rạng rỡ hơn nhiều, cả hai đều không lý gì đến con trai mà liên tục hỏi chồng mình sắp về chưa.
Hai thằng con trai đúng là bị đá ra một góc cười khổ.
“ Mẹ , tết nhất rồi ta đã đi khỏi Thăng Long, bà nội cũng đi thằng Tuấn ở nhà buồn thối.” Ký bên cạnh Đỗ phu nhân càu nhàu.
“ Nhanh ngồi xuống mẹ kiểm tra xem ngươi đi đường bao nhiêu vất vả rồi có sứt mẻ chỗ nào không” Đỗ thị là siêu cấp chanh chua khi tranh sủng bên Lão Hiến, chuyên gia nước mắt ngắn dài, không phải thế thì Ký cũng không có đi đến Bố Chính mà dựng lên nghiệp lớn được.
Mỗi lần nhắc về con trai là mụ lại vểnh mặt lên nói “ Bố Chính là Long Trung chi địa, bản Cung nhìn ra từ lâu nên biết cả , chẳng thế mà ta đưa Kỳ Lân tử Ngô gia về đó lập nghiệp”. Bà ta nói không phải không có lý, chẳng biết lúc ấy ai tìm mọi cách cho con trai vê Thăng Long nhỉ?
Ký chịu chết, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339058/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.