Ngô Cẩm cầm quân tiên phong, hắn sẽ cách khá xa đại quân phía sau do Ngô Khảo Tích chỉ huy.
Không có gì khác. Đường rừng rất khó đi. Ngô Cẩm phải đả thông được đường thì đại quân mới thực sự tiến lên được.
Không thể cả một đại quân 3 vạn người ầm ầm tiến vào rừng đánh động địch nhân, sau đó để Văn Sơ biết chuyện cử quân đến cứu viện được. Nếu điều đó xảy ra sẽ là một trận khổ chiến trong rừng và ưu thế quân Đại Việt sẽ giảm xuống thấp lắm.
Cho nên Ngô Cẩm đi trước và có toàn quyền quyết định đánh đấm ra sao.
Ngô Cẩm quyết định tấn công vào ban ngày.
Tại sao không đợi ban đêm tập kích bất ngờ.
Nói thật ông nào đánh trận cũng nghĩ bất ngờ này nọ. Xin lỗi nhầm.
Đây là địa bàn thông thuộc của bọn người Bạch, ban đêm không đốt đuốc bọn hắn cũng thuộc đường. Chả biết đánh xong bên nào bất ngờ đâu.
Cho nên Ngô Cẩm theo suy tính của bản thân quyết định đánh trưa.
Buổi trưa ngươi bản thường vẫn ở trên nương những thửa ruộng bậc thang cho nên phòng thủ trong trại là lỏng nhất.
Nếu trại đã bị công phá thì đám người trên nương vô dụng, không có vũ khí, không tập hợp được chỉ có bó tay chịu trói.
Thêm vào đó cho Vương A Chính bít lối thoát khỏi thung lũng. Muốn đi báo tim cho Văn Sơn chỉ có thể đi đường rừng. Buổi tối ở trong rừng không có vũ khí lại không có đội hình lớn doạ thú dữ sợ chạy thì… đó là tự sát.
Ngô Cẩm là người Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339041/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.