Con người sợ nhất là gì?
Sợ nhất là ỉ lại.
Một khi ỉ lại cái gì đó ngươi sẽ mất đi 50% năng lực vốn có.
Và Benjamin Huy Tuấn chính là vậy.
Ngô Khảo Ký là một mình vây giữa một đám không biết gì, hắn phải vặn đầu vắt óc làm từng thứ một. Năng lực tư duy cùng sáng tạo phải cố phải cố, cho nên hắn có thể sáng tạo ra nhiều thứ hơn cả tầm bản thân có thể có.
Ví như máy cán thép đó chính là hắn suy luận sau đó kết hợp những gì mình có được tri thức cơ khí lý thuyết mà vẽ ra. Chế sai lại sửa, sửa lại cải tạo. Cứ như vậy hắn không xuất thân kỹ sư cơ khí như Lý Từ Huy nhưng trình độ không hề kém nàng quá nhiều.
Nhưng cũng là một bản sao.
Benjamin Huy Tuấn nói ra ý tưởng, vẽ nguệch ngoạc thì đám Do Thái công tượng có thể làm ra theo tính toán của họ. Tình trạng này khiến cho trí não của Benjamin Huy Tuấn lười hoạt động.
Ví như lần này hắn thiết kế đến búa máy có súc vật kéo làm trục xoay đã dừng lại, tuyệt đối không nghĩ đến cán thép… vì sao? Búa máy gõ thép cũng mỏng dàn ra được mà. Làm được bằng búa máy tội gì nghĩ nhiều? mà người do thái các bộ não thì đang tập trung… cải tiến búa máy…..
Cho nên đừng nghĩ rơi vào hoàn cảnh thuận lợi là tốt, đôi khi thuận lợi quá làm tha hóa con người.
Dây truyền sản xuất, Benjamin Huy Tuấn vẫn tổ chức, có lẽ cái này ăn sâu vào tiềm thức người hiện đại rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339019/chuong-592.html