Trao đổi dễn ra rất nhanh, người bán nô lệ nhanh chóng lập chứng nhận, họ sợ vị khách hàng hối hận đổi ý.
Benjamin không ngại bẩn thỉu một bên ôm lấy cánh tay phải gầy gộc còn lạnh lặn của Eitan mà đỡ hắn đi.
Xiềng xích được cởi ra, thứ này không bao hàm trong mua bán, xiềng xích bằng sắt cũng tốn đế cả tăm Rilkas đồng đấy.
Trước tiên cả ba người quay lại thuyền sau đó Benjamin để lại người nô lệ mới mua ở bên ngoài sàn thuyền nghỉ ngơi, cho ông ra nước ngọt cùng thức ăn rồi lại dẫn em gái quay về chợ mua thêm lương thực. Đồng thời đi múc thêm nước sạch, chuẩn bị cho cuộc hành trình.
“ Chủ nhân là thương nhân người?” Eitan còn yếu không giúp được nhiều, hắn thấy Benjamin tất bật chuẩn bị đồ đạc ra khơi thì hỏi.
“ Gọi ta là Benjamin được rồi. Eitan ngài không cần khách khí. Ta không phải thương nhân, chỉ là người đánh cá, nhưng ta không có nhà, dự định sẽ đi biển đên Anatolia ( Analya ngày nay của Thổ Nhĩ Kỳ) sau đó sẽ đi thủ đô Nicaea ( Vùng hồ Irnika ngày nay Thổ Nhĩ Kỳ). Benjamin vừa tất bật chuẩn bị căng buồm vừa trả lời.
“ Đi Anatolia? Sau đó lại đi đến Nicaea? Thưa chủ nhân, có thể cho tôi biết tại sao không?” Eitan ngồi đó coe vẻ đăm chiêu khó khăn.
“Cũng không có gì, ta đã bán nhà ở Sammaria cho nên không có nơi để về. Làm đánh cá thì không thể phát triển được. Ta lại giỏi về y học cho nên muốn đến Nicaea để hành nghề. Nơi đó đế quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/339012/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.