Trong hang đá chỉ còn lại mình Ký ngồi đó sắp bằng ngồi như nghỉ ngơi. Mộc Tư Hàn bọn người đã bị đuổi ra ngoài. Tuy đây là nơi thờ cúng của người mộc khách nhưng cũng là căn phòng trống không có đồ đạc gì. Mà Mộc Tư Hàn cũng biết Ngô Khảo Ký không thể đụng chạm phá hủy mảy may nơi nay cho nên cũng không sợ hãi gì.
“ Tiền bối?” Ngô Khảo Ký lên tiếng, lần này không phải suy nghĩ mà là nói ra miệng.
“ Hử… năng lượng thật mạnh có thể truyền âm từ chỗ ngươi…. Tốt tốt..” phía bên kia ‘đầu giây’ than thở, giọng nói cũng rất trẻ, có vẻ còn trẻ hơn Ngô Khảo Ký 30 tuổi lúc này.
“ A hả… tiền bối… nhiễm nặng thời cổ cách sống vậy sao? Nói đến tiền bối ta gọi ngươi là tiền bối mới đúng” Âm thanh lại vang lên trong tai Ký. Giọng nói mang vẻ trêu cợt đùa vui.
“ Nhất thời không biết nên gọi là gì…” Ngô Khảo Ký lẩm bẩm…
“ Nói to lên, nghe không rõ , sử dụng đọc tâm tưởng hệ thống lại tốn thêm năng lượng, ta cũng không đủ dùng đây… gọi là Lâm được rồi” Bên kia ‘đầu dây’ lại vang lên tiếng nói như truyền thẳng vào tâm tưởng của Ký.
“ Lâm? … ngài cũng là người Việt Nam?” Ngô Khảo Ký hỏi vì hiếu kỳ, cách nói chuyện cách phát âm đúng là của thời kỳ Việt Nam hiện đại.
“ Phải mà không phải… Đúng là tiền thân hẳn là Đại Việt quốc gia cũng là người Kinh nhưng rất khó để giải thích rõ, nói chung ta cũng giống ngươi bị xuyên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338965/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.