Lại nói đến chiến trường nơi Trịnh Tân bình nguyên nhỏ, đồng bằng rộng lớn tuyết phủ bay bay.
Kopia, Demi-lance
Hoa Bắc trận tuyết cuối cũng có lẽ nhanh qua thôi, thời tiết sẽ ấm lại. Người dân có lẽ cũng thoải mái với lúa mì vụ.
Nhưng đó là nơi nào chứ không phải vùng đất Trịnh Tân này.
Vương Thiều vẫn không nghĩ nổi vị này Bắc Nguyên Khả Hãn vì quá tự tin hay mù quáng sức mạnh bản thân mà mang vạn kỵ chặn đường hai vạn kỵ Tây Lương.
Đây là Tây Lương Kỵ không phải Trung Nguyên kỵ. Hai loại này khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy.
Thêm vào đó Tây Lương kỵ chưa bao giờ sợ hãi xung phong ngay mặt. Nhìn quá đã biết đám quân thiết sắt trước mặt kia là trọng giáp binh. Trọng giáp thương kỵ xông nhau đó là sở trường của chúng ta . Vương Thiều hào tình vạn trượng theo kỵ đoàn tiến lên.
Kỵ binh xung phong đâu phải dễ dùng?
Đừng nhìn thấy kỵ binh cầm thương xung phong ầm ầm ai cũng nghĩ cho mình chiến mã cho mình cây thương, luyện mấy tháng cưỡi ngựa có thể xách thương ra trận xiên người?
Phải cầm thương xiên nhau thì chỉ cần biết cưỡi ngựa tốt, biết cầm thương chĩa thẳng khả năng đi xiên nhau được. Đây là nói thật.
Nhưng nếu chỉ vậy mà muốn thành thương kỵ chuyên nghiệp thì còn cách tỉ dặm.
Hãy nhìn thương kỵ Tây Lương đang từng hàng nước Kiệu mà tiến lên. Chỉ riêng động tác này thôi đã phải học rất lâu. Kỵ binh không giống bộ binh. Khi xung phong các hàng của họ không đứng xát nhau thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338957/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.