Trường Sóc Liêm binh ( Liên Sóc là lưỡi thương có móc câu) đau đớn quỵ gối gục gã , hắn ôm bả vai với cánh tay trái đứt lìa , hắn đang chờ đợi một lưỡi đao quyết định lướt qua cổ.
Hắn đã quá mệt , mắt đã mờ đi, hắn đã không thể chiến đấu thêm nữa rồi..
“ mẹ…”
Hắn thì thào … thứ duy nhất hắn nghĩ tới lúc này là mẫu thân của hắn ở quê nhà...
Phập….
Máu tươi tung toé nóng hổi dội lên mặt hắn.
Trường Sóc Liêm binh hơi tỉnh táo lại, hắn run rẩy theo bản nằng giơ lên cánh tay muốn vuốt đi thứ nhâu nhớm tanh tanh trên mặt.
Tay không còn..
Không để ý nhiều, hắn cố mở mắt.
Nghe người khác nói khi bị chém đầu, đầu lâu bay lên trong khoảnh khắc đó có thể nhìn thấy thân thể không đầu của bản thân đâu. Trường Sóc Liêm binh không tin , nhưng ai lại đi thử thứ này, cho nên đáp án mãi không có, nhưng lần này hắn có cơ hội rồi, phải nhìn chứ….
Ọc ọc ọc…
Trường Sóc Liêm binh mở mắt, trước mặt chính là tên Tống binh đã chặt đi cánh tay của hắn. Nhưng tên này nào còn vẻ hung tàn như ban nãy. Một lưỡi Sóc Liêm đã xé mở họng của hắn.
Tên Tống binh điên cuồng bịt cổ họng nhưng máu vẫn tuốn phun, phun thẳng vào mặt của Trường Sóc Liêm binh . Thằng này sống không được.
Lưỡi Trường Sóc Liêm kéo lại, móc câu lại quay một vòng kéo thằng Tống binh ngã xấp.
“ A Cường … còn sống không? Còn sống con mẹ mày lui lại ngay..”
Trường Sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338953/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.