Thực sự không biết dùng từ ngữ nào, cách nói nào để hình dung về sự khó chịu đối với cách đánh nhau của người Miêu.
Nó có thể hình dung như mưa phùn ở đất Hà Thành. Dầm dề nhày nhụa khó chịu, bứt dứt, mặc áo mưa thì quá cồng kềnh không mặt thì ướt bẩn.
Đánh quá nhây, quá bựa, thật không để người ta có một giây phút nào nghỉ ngơi, không một giấc ngủ nào ra hồn.
Chốc lái trong đêm tối lại một tiếng nổ vang. Chỉ một tiếng nổ đủ giật mình cả mấy ngàn người căng thẳng sợ hãi. Mỗi đêm cứ cách tầm 20-30 phút lại có một tiếng nổ như vậy, thậm chí người Miêu còn lần mò đến sát lều để ném, một trường xà quân đội dài đến 4-5km thì có bao nhiêu chỗ để tập kích, các ngươi nghĩ đi?
10 vạn người trong con cốc đường đi cho 30 người xếp hàng ngang, tức là tính sơ so sẽ có 3,333 người hàng dọc. Trừ đi xe cộ vị trí, khoảng cách giữa hai người ít nhất 1.5m , khặc khặc nó quá dài. Trên thực tế quân của Trương Thủ Tiết phải trải dài đến 6 km chiều dài vì còn xe trở lương, các đội binh tường thương… v.v….
Khoái khẩu tấn công nhất đối với người Miêu là đội binh trở lương,….
Từ lựu đạn đã đổi thành bom dầu từ lúc nào.
Lựu đạn ít.
Ngô Cẩm phải để dành cho chiến trường chính của Ông Chú Tổ, cho nên muốn thằng này nhả lựu đạn ra khó. Nhưng người Miêu nghĩ ra cho dầu hảo vào bình đất nung, sau đó châm mồi vải tẩm dầu ném cũng rất hiệu quả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338926/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.