Thẩm Tông Cồ lại trầm ngâm.
“Thứ mà danh môn vọng tộc thò tay nhẹ là hái tới, ti tiện xuất thân như chúng ta cố gấp trăm lần họ mới có thể đạt được, mà đạt được cũng xoa thể bị đá xuống bất kỳ lúc nào, chỉ phải nhìn xem tâm tình của bọn họ tốt hay không. Tốt thì chúng ta ở đó một thời gian, không tốt một cái cớ đã đủ khép cả nhà chúng ta vạn kiếp bất phục”
“ Con trai, ngươi nghĩ nghĩ, với tình hình này dù chạy về đến Đại Tống chúng ta sẽ bị xử lý ra sao? Ta chắc chắn chết, chết ta không lo, nhưng con trai, ngươi sẽ có thể thoát chết nhưng bị đánh xuống nguyên hình ti tiện dân. Thẩm gia mới nhú lên khỏi vũng lầy lại bị đạp dẫm lên đầu là chìm xuống mãi mãi”
“ Ngươi … can tâm sao?” Thẩm Tông Cồ hỏi con trai một cách nghiêm túc.
“ Con trai dĩ nhiên không can tâm. Nhưng đầu hàng quân địch cái danh tiếng này thật là ngang năm rửa không trôi nhục nhã của Thẩm gia”
Thẩm Vệ Thái đúng là không can tâm, nhưng hắn vẫn cố chấp chủ nghĩa anh hùng, chủ nghĩa dân tộc.
Biết tính con trai cho nên Thẩm Tông Cồ không ép. Nhưng hắn không thể để con trai có tư tưởng này mà đi vào Đại Việt doanh. Quá nguy hiểm.
Nhưng lão làng như Thẩm Tông Cồ lại bó tay sao? Một kẻ ti tiện xuất thân có thể bò lên đến tòng tứ phẩm võ quan có thể đơn giản sao?
Nói về mưu lược quân sự có thẻ họ Thẩm thua tuổi trẻ anh tài Địch Viễn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338924/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.