“ Con rể con rể…. cái chiến phủ này của ngươi thợ bên ta sửa không được”
Đúng lúc này Vua Mân xộc bước vào.
“ Á … à… hai ngươi…. Tiếp tục.. lão phu đi ra ngoài… khục khục…”
Vua Mân ho khan khệ nệ vác theo chiến phủ đã mẻ mẻ nứt nứt toan đi ra ngoài…
“ Á cha … ngươi thật xấu”
Vương Chiêu Hi ( chap trước nhầm tên) đã vốn hay xấu hổ. Nay lại bị bắt gặp nên mặt đỏ mà chạy…
“ Khà khà…” lão Vua Mân cười xấu quay lại.
“ Bác sĩ của Đại Việt thật tài, thương như vậy mà mấy ngày đã khôi phục” Vua Mân đi vòng quanh Tích quan sát.
“ Cái chiến phủ này bỏ đi” Tích ném chiến phủ qua một bên. Đây là hàng thửa dùng thép tốt nhất mấy lớp tôi trong tôi ngoài là tinh tuý của Bố Chính mà thành ra như thế này.
Không hiểu ngày đó chiến tranh kịch liệt thế nào nữa.
“ Thứ này sao bỏ, để lão phu giữ làm kỷ niệm, ngươi không biết giờ cả quân doanh gọi ngươi là chiến thần, còn cái chiến phủ này họ coi là thần khí. Vốn muốn cho thợ thủ công sửa nhưng họ nói công nghệ phức tạp quá sửa không đặng.. Bổ xung chỗ mẻ chỉ để thêm đẹp thôi chất lượng khôn thể so ban đầu” Vua Mân liến thoắng.
“Đã nói vứt đi, ngài muốn làm sao làm. Chiến Thần .. buồn cười.. sơ với nhị đệ của ta ta còn không bằng phần mười của hắn.. hắn có thể cầm chiến phủ nặng gấp đôi ta chém vài trăm phát không đổ một giọt mồ hôi” Tích diễu.
“ Là Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338899/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.