Chương trước
Chương sau
Trên long ỷ hôm nay Lý Từ Huy phá lệ từ hoà hơn ngày thường.
Thậm chí Ngô Gia đệ tử đều được phép ngồi nói chuyện ngay cả sáu tên tội đồ cũng chưa đến lúc phạt. Mỗi người đều được ưu ái cho bàn nhỏ có trà bánh. Nhưng cả đám không có tâm tình thưởng thức.
“ Vốn dĩ Trẫm việc làm không cần khai báo cùng ai, không cần thanh minh với ai. Các vị Ngô gia có thể trách cứ bất mãn ta sẽ không cần quan tâm. Nhưng các vị là người nhà Ký, chung huyết thống chảy xuôi với hắn . Cho nên nếu Trẫm và các ngươi bất đồng sẽ làm hắn đau lòng. Mà hắn đau lòng tâm Trẫm khó chịu cho nên hôm nay chúng ta có cuộc nói chuyện này” Lý Từ Huy từ từ nói ra đủ uy nghiêm , đủ lạnh lùng nhưng cũng đủ chập nhân tình huyết thống dòng tộc.
“ Bệ Hạ chỉ dạy, chúng bề tôi xin nghe”
Cả đám Ngô gia đệ tử nhao nhao, Lý Thường Kiệt thì nhắm mắt tự lưng thái sư ghế như lim dim ngủ không quản thế sự.
“ Chuyện thứ nhất, diệt Ngô gia Hoa Lư chuyện. Các ngươi hiểu rõ bao nhiêu?” Lý Từ Huy hỏi xuống.
“ Nên diệt, diệt hay, vẫn còn tha vài mạng chó. Nếu Bệ Hạ không diệt , Lão phu cũng chém bọn hắn không chừa một mạng… chỉ là khổ thân bệ hạ gánh cái tiếng này” Nhắc tới chuyện Hoa Lư thì Lý Thường Kiệt hai mắt tinh quang trừng lên nhìn tứ phương khiến Ngô gia đệ tử run rẩy cúi đầu.
“ Đại bá nói phải, ta vẫn còn chưa có giết đủ lần đó, các ngươi có hiểu lần đó Ngô gia , Bố chính , Thăng Long có bao nhiêu nguy cơ, nguy hiểm?” Lý Từ Huy chợt cao giọng chất vất.
“ Như đứng cạnh vách đá vực sâu muôn trượng” Lý Thường Kiệt lẩm bẩm như cho bản tâm nghe rồi lại nhắm mắt lại lim dim. Nhưng ông nói vẫn đủ cả toàn trường nghe rõ.
“Xin nghe lời dạy bảo của Bệ Hạ” đám Ngô gia đệ tử lên tiếng. Bọn hắn hiểu hôm nay là quyết định giải quyết khúc mắc bấy lâu giữa hai bên , là một cơ hội tốt. Không phải đế vương nào cũng có thể bộc bạch giải thích, là người ta rất tôn trọng mới giải thích cho ngươi, thực tế Lý Từ Huy làm gì nghĩ gì không cần thiết nói cho bọn họ.
Bọn họ hiểu được là tốt cho bọn họ, bọn họ không hiểu được tức là tự diệt.
Cho nên nói đây là cơ hội rất khó có để hiểu nhau.
“ Lúc ấy toàn thiên hạ chú mục cuộc chiến Thăng Long, nếu lỡ một bước nhỏ thì Đại Việt sẽ chìm trong bể máu.”
Lý Từ Huy ánh mắt mê ly nhìn xa xa như hồi ức lại lúc ấy.
“ Lúc ấy ta đem quân là tiếp viện cha ta Bình Định Vương chỉ muốn đưa ông ấy về Thiên Trường an toàn, mọi chuyện đã có Ký đang quay về giải quyết, nhưng tình thế đột ngột thay đổi quá nguy hiểm”
“Không có thể ai ngờ được Cha ta binh hùng tướng mạnh lại có thể đơn giản bại trận vì dịch bệnh từ Kiều Thạc. Cha ta lúc đó như là định hải thần trâm của Lý gia, ông ta bại có nghĩ Lý gia đã 7-8 phần bại. Tình thế quần hùng trục lộc hiển hiện, thế gia mài đao xèn xẹt. Không phải vì muốn chiếm ngôi Vua mà là muốn ép Ngô- Lý chiếm lợi ích cho bản thân”
“ Nhưng lúc này Ngô Gia Hoa Lư nhảy lên kêu gọi quần hùng , chỉ trích ta , chia rẽ ta và Ngô gia, lại dam lấy Ngô gia danh tiếng mạo Ngô gia dòng chính kêu gọi tứ phương các ngươi hiểu chuyện này có bao nguy hiểm?”
Lý Từ Huy vừa dứt lời thì Lý Tống Kiệt lại lên tiếng.
“ Lũ khốn ấy chết thêm một ngàn lâng nữa vẫn chưa hết tội. Có điều Bệ hạ nên xưng Trẫm không nên xưng ta nữa. Đôi khi chư quen có thể quên nhưng cần chú ý” nói xong ông ta lại lim dim.
Lý Từ Huy liếc nhìn vị lão bá đáng yêu này, thật khổ ông ta, vừa làm mặt đen vùa đống vai kép tung hứng cho Lý Từ Huy . Đến lúc nào đám người trẻ bọn Huy mới để lão được nghỉ ngơi an hưởng tuổi già đây.
Giây phút hơn dừng lại đó Lý Từ Huy thấy ống tay áo rộng của Lý Thường Kiệt thò ra bốn ngón bí mật hướng về nàng vẫy vẫy ý là “ Nói nhanh lên lão còn hát đệm, hát xong lão còn về nghỉ, các ngươi trẻ tuổi dây dưa được, lão già mệt rồi… nhanh nhanh nhanh”
Lý Từ Huy trán đầy mây đen rồi.
“ Khụ Khụ Đại bá dạy phải … lại nói tiếp các ngươi nghĩ qua nếu để mặc thì sao? Ngô gia Phong châu sẽ lại học theo lên tiếng, Ngô gia Ái Châu ? Ngô gia Thiên Đức, cả thiên hạ biết bao nhánh Ngô Gia? Lại nói đến nếu chúng thành đại thế, binh tướng Bố Chính thì nửa nghe Trẫm một nửa lại nghe theo đám Ngô gia kia tà thuyết thì sao? lại nói các ngươi lúc ấy ở Bố Chính cũng nghe theo tà thuyết ấy thì Đại Bá lúc ấy chinh chiến Nghệ An kịp ức chế các ngươi làm loạn?”
Lý Từ Huy nghiêm ngắc nhìn vào đám Ngô gia ngồi dưới mà hỏi, cả đám xấu hổ không thôi, vì thật sự lúc đó bọn họ đã có tư tưởng này.
“ Các ngươi hiểu nếu các ngươi làm loạn Bố Chính, cho dù Đại Bá có kịp về trấn bãi thì tình thế Đại Việt lúc ấy sẽ ra sao không?” Lý Từ Huy lại hỏi, Ngô gia đệ tử càng cút đầu thấp hơn.
“ Cho nên Trẫm phải chém Ngô gia Hoa Lư, chém nhanh và phải làm triệt để. Nếu Trẫm chém mà Đại Bá không ý kiến tức là toàn thể Ngô gia trong thiên hạ sẽ tự hiểu mà lui” Lý Từ Huy nói thêm.
“ Bệ hạ khó khăn, chúng bề tôi lại ngu dốt làm khổ công người… chúng bề tôi xấu hổ… nguyện chịu phạt” Không ít Ngô gia đệ tử rơi lệ… xấu hổ có, ngượng ngùng có, nhiều hơn là hối hận vì ngu ngốc không hiểu chuyện.
“ Không các ngươi vẫn chưa hiểu… nếu Trẫm không chém mà bắt lại thì sau này Ký về cũng chém, sát tính của ta là một thì sát tính của Ký sẽ rất nhiều lần hơn ta, các ngươi không hiểu hết, lúc ấy hắn không những chém Ngô gia Hoa Lư mà chém tuyệt Ngô gia những người hay bị nghiêng ngả hay bị người ngoài xúi dục … hắn sẽ thanh tẩy Ngô gia một lần cho sáng sủa hơn” Lý Từ Huy trầm ngâm mà nói, nàng nói thật, nàng hiểu Ngô Khảo Ký, hắn là hai mặt mâu thuẫn, có hiện đại người phản cảm sát nhân, nhưng nếu ai làm tổn thương Lý Từ Huy thì hắn một mặt hung thú sẽ trỗi dây, đến lúc đó máu chảy thành sông là sự thật.
“ Hắn chắc chắn chém tuyệt hơn Bệ Hạ đã làm” Lý Thường Kiệt lại hát đế, sau đó lại lim dim.
Ngô gia đệ tử mấy tên lục đục chạy ra quỳ xuống mà khóc.
“ Tội nhân Ngô gia biết lỗi, cái tai nghe lời thị phi, mắt chó không chịu nhìn cho rõ… xin bệ hạ trách tội”
Đây là đám vừa bị người ngoài xúy dục sáu người, nhưng còn đông hơn nữa cả đám Ngô gia quỳ lạy vì bọn họ là nghe theo sáu người này làm bậy suýt chút gây chuyện lớn.
“ Ngồi cả đi… đã nói đây là gia sự nói chuyện, không bàn tội – công lúc này, nói xong chúng ta mới luận công, luận tội” Lý Từ Huy nghiêm khắc nói.
Cả đám run rẩy lại về chỗ ngồi, mồ hôi ướt đẫm lưng áo bông.
Chợt Lý Từ Huy hơi suy yếu phải lấy tay vịn lấy ngai long ỷ mới vững thân, nhưng sắt mặt nàng trở nên biến đổi lạnh lùng cùng sắc bén như biến thành người khác.
“ Trẫm không trách tội các ngươi không phải vì các ngươi vô tội. Chẳng qua Trẫm thông cảm quá các ngươi không hiểu chuyện Trẫm và Ký. Hắn và Trẫm là nhất thể, Trẫm có thể phụ cả thế gian này không phụ hắn, Trẫm có thể trảm cả thế gian này quyết không phụ hắn. Cho nên các ngươi không hiểu chuyện này, nghĩ nhiều, làm sai. Trẫm có thể tha lần này.”… Lý Từ Huy … không … phải nói là Ảnh mói đúng , dừng lại một chút sau đó sát khí ngẫm nhiên bao phủ toàn trường mà nói tiếp.
“ Nhưng các ngươi phải nhớ cho kỹ và cho rõ, Trẫm là không phụ Ngô Khảo Ký, Trẫm mãi nghe hắn, chứ không phải Trẫm là vì Ngô gia. Một ngày Ngô Khảo Ký hắn còn coi mình là Ngô gia đệ tử thì Trẫm còn là con dâu Ngô gia làm việc và nghĩ cho Ngô gia. Đến một ngày các ngươi làm cho Ký chịu không nổi và không muốn là Ngô gia đệ tử, thì cái đồ đao này Trẫm không nể nang mà hạ xuống đầu các ngươi”
Lý Thường Kiệt mí mắt giật giật, ông cảm nhận được sát khí này, cảm nhận được đây là thật tâm tư không phải diễn, cảm giác như lúc Lý Từ Huy giơ kiếm chỉ trời xanh vậy. Bá đạo, hiếu sát, cuồng nộ và rất quyết đoán. Đôi lúc ông vẫn chưa nhìn thấu được người cháu dâu này.
“ Chúng đệ tử Ngô gia không dám… Bệ hạ bớt giận” Ngô gia đệ tử cuống quýt ….
“ Thôi bỏ qua đi… chúng ta nói chuyện kế tiếp. Lần này Trẫm đăng cơ vội vàng là lỗi của Trẫm nhưng các ngươi không hiểu trong đó xâu xa”
“ Thông tin về bệnh tình của Ký quá giả, không thể tin nổi sự thật lại có quái bệnh như vậy cho nên Trẫm nghĩ rằng Ký đã có chuyện.. nhất là sau đó 3 ngày tin tức đột ngột gián đoạn gây nên sự bất thường khiến Trẫm đưa ra quyết định đăng cơ” Lý Từ Huy lúc này giọng hòa hoãn hơn nhiều, vì dù sao đây là chuyện nàng nhận định sai lầm mà gây nên.
“ Lão thần đã xem qua , tin tức bệnh tình quá thần quái không thể nào khiến người ta tin tưởng được, nếu Ký không bình phục mà gửi thư về thì lão thần cũng không bao giờ tin đó là tin tức thật bệnh tình” Lý Thường Kiệt trầm ngâm nói, ông ta không diễn giúp Lý Từ Huy mà là nói thật lòng.
“ Chúng bề tôi cũng xem qua, thật sự quá thần dị. Không thể nào tin nổi một người hôn mê trúng gió có thể bình thường ăn uống sinh hoạt lại khoẻ hơn cả bình thường người…. Chỉ có chân long mới vậy… quá thần kỳ quá khó tin..” Một đệ từ Ngô Gia thảng thốt nói.
“ Đúng vậy, chuyện quá thần kỳ đi , ta đọc tin cũng coi là giả đấy”
“ Nghĩ lại vẫn thấy thần kỳ..”
Cả đám Ngô Gia đệ tử xì xào với nhau.
“ Trật tự” Lý Thường Kiệt quát lên cả đám im phăng phắc.
Lý Từ Huy lại nói tiếp: “ Cho nên trong tình huống 10 ngày liên tục cót tin như tin giả kia sau đó bẵng đi ba ngày không có tin thì ta nhầm tưởng chuyện đã mất khống chế . Nếu thế gia nắm được quân Bắc Chinh lại khống chế được cả Cẩm Y Vệ nơi đó báo tin giả chắc chắn sẽ âm thầm tụ binh tại các vùng đất của họ, chỉ cần quân Bắc Chinh về Thăng Long lại sử dụng danh tiếng của Lý Càn Nhân mà đánh chiếm Thăng Long thì Bố Chính ở xa không thể cứu kịp. Trong tình huống đó chỉ có xưng đế , phế đi Lý Càn Nhân. Phải xưng đế nhanh nhất vì còn phải mất thời gian ổn định định, trấn áp trong nội địa mới có thể chống lại quân Bắc Chinh quay về . Các ngươi hiểu lý do vì sao ta vội vã xưng đế?” Lý Từ Huy lúc này bộc bạch.
“ Bệ Hạ làm rất đúng, rất quyết đoán, những tình huống khẩn cấp quan đầu như vậy không có chỗ cho sự nhu nhược” Lý Thường Kiệt thật tâm tán thưởng, đây là điểm mà ôn ta đánh giá Lý Từ Huy cao hơn Ỷ Lan, có chính trị quyền mưu nhưng không thiếu quyết đoán về quân sự. Tuy vẫn còn thiếu sót, không có ông ta đỡ sau lưng sẽ rất loạn. Nhưng trong tình thế đó mà có thể làm ra lựa chọn nhanh mà quyết đoán như vậy hiếm người có được, là phụ nữ làm được lại càng khó.
Ngô gia đệ tử lúc này vỡ oà nhiều lẽ họ là kẻ ngu mới mãi không nhận ra. Nếu quả thật Ký chết. Quân Bắc Chinh nắm Lý Càn Nhân trong tay, không phế Lý càn nhân thì Thăng Long chịu sao nổi dày vò.
“ Lại nói đến vì sao nghe tin cha chồng mất, Ký vẫn còn chinh chiến không thể về ta lại tiếp tục xưng đế?”
Đây là điểm nhiều người thắc mắc, tất nhiên thông minh như Lý Thường Kiệt sẽ nghĩ ra 7-8 phần.
“ Thứ nhất nếu ta rút lại không xưng đế thì ai làm đế? Ngô Khảo Ký? Hắn không thể vì không thể xưng đế mà vắng mặt tiền lệ này chưa từng có. Vậy phục đế cho Lý Càn Nhân? Các ngươi nghĩ sao? Đế chuyện không phải vui đùa quyết không thể làm như vậy”
“ Thứ hai, nếu ta không tiếp tục xưng đế chờ Ngô Khảo Ký về thì thanh danh cực tổn sau này khó phục chúng lãnh đạo Đai Việt, Ký hắn xa nhà thì ai quản cái Đại Việt này cho hắn, là các ngươi ngồi lên vị trí của Trẫm lúc này giúp hắn quản?”
Lý Từ Huy câu hỏi tru tâm liếc mắt nhìn toàn trường một loạt…
Sợ hãi, toàn bộ Ngô gia sợ hãi.
“ Bệ hạ, chúng bề tôi không có suy nghĩ vượt khuôn, mong bệ hạ bớt nộ. Mong bệ hạ tin tưởng chúng bề tôi trung thành tâm” Đám Ngô gia đệ tử ầm ầm hô vang..
“ Lại phải đi nữa?” Lý Thường Kiệt không đê ý mấy cái ý kiến kia ông ta tập trung vào bốn chữ này. Thật Tâm ông không muốn Ký bôn ba nữa 6 năm đã quá đủ, không lúc này đã lên quá 7 năm không có mấy ngày ở Đại Việt rồi.
“Vẫn phải đi” Lý Từ Huy chán nản thở dài tựa lưng long ỷ… cả đám Ngô Gia thấy được sự chán nản của nàng và biết nàng chỉ muốn Ký ở nhà mà thôi.
“ Người khác đi không được sao, lão tuy thân già nhưng vẫn có thể….” Lý Thường Kiệt không cam lòng.
Lý Từ Huy giơ tay ngăn lại “ Đại bá, Ký đã nói cho người biết một số chuyện, chỉ biết Tống Kiệt từ nơi ‘đó’ mà tới, Ký phải đi giết hắn, không ai thay được cả, lại có một số chuyện ở Thuỷ Chân Lạp cũng liên quan nơi đó, ngoài hắn ra không ai làm được” Lý Từ Huy tụt mod không muốn nói nữa, nàng hàm hồ trả lời mà chỉ Lý Thường Kiệt tạm hiểu .
Nơi đó nghĩa là gì mọi người không hay và không dám hỏi nhưng Lý Thường Kiệt biết , nơi đó chính là nơi mà Lý Từ Huy cùng Ngô Khảo Ký xuất sứ mà đến.
“ Nên đi…” Lý Thường Kiệt cũng lưng xương thẳng tắp lên như trường thương. “ Ta cỗ thân già này vẫn còn mấy năm, có thể giúp bệ hạ chống cái này Đại Việt giang sơn chờ hắn về”
“ Nhưng … phải có cháu cho lão bế mới được đi đâu thì đi” Lý Thường Kiệt bổ xung một câu khiến Lý Từ Huy kém chút té long ỷ.
Già mà không nết. Lý Từ Huy chửi ầm trong bụng.
“ Nghe đại bá là được.. khụ khụ.. chuyện này quyết vậy. Giờ nói đến Ngô gia xém chút gây hoạ vì không hiểu và không tin tưởng Trẫm. Các ngươi có biết nếu các ngươi nhảy ra phản đối Trẫm Đăng cơ sẽ hậu hạo ra sao không?”
Lý Từ Huy nghiêm khắc.
Đến rồi, đám đệ tử Ngô gia. nhất là sáu tên trùm sò gây chuyện run lên bần bật.
“ Đây là gian mưu của Ỷ Lan Thái Hậu nhằm vào ta vào Ngô gia, nàng liên hệ Lý gia Long Hưng cố gắng kích thích các ngươi, lại có người xâm nhập các ngươi, không ít Lý gia con dâu trong Ngô thị đúng không? Về quản vợ các ngươi cho kỹ.”
“ Nói lại nếu các ngươi nhảy ra phản đối mà Ngô Khảo Ký thực sự gặp nạn ở Phương Bắc thì có thể nói Trẫm không thể đăng cơ nổi, vì xẽ có rất nhiều thế lực dựa theo Ngô gia cản Trẫm, lúc đó quân Bắc Chinh về đến thì cả Trẫm cả các ngươi Ngô gia đều là thịt cá, bọn chúng là dao thớt.”
“ Còn nếu Ngô Khảo Ký không mệnh hệ khỏe mạnh, Trẫm vẫn xưng đế, các ngươi Ngô gia phản đối sẽ tạo nên mâu thuẫn hai bên, đây là điều thế gia mong nhìn nhất, đây là điều Sĩ Nho những kê phản đối Trẫm và không ưa Ngô gia mong nhìn nhất, Tất nhiêu Lý gia sẽ vui nhất. Các ngươi làm điều thật tốt a…” Lý Từ Huy mỉa mai…
“ Chúng Bề tôi có tội….”
Cả đám Ngô gia Đệ tử ầm ầm quỳ xuống khóc lớn kêu than, đến lúc này họ thật sự đã nhận ra sai lầm không thể tha thứ của bản thân. Lý Từ Huy tuy trừng phạt họ nhưng Lý Thường Kiệt không có giải thích vì sao, vì ông để cơ hội này cho Lý Từ Huy.
“ Thôi thôi… lần này là lần cuối… Nhưng trừng phạt phải có, các ngươi quá dễ bị người ngoài kích động. Ngô gia không đoàn kết thì còn làm tông thất cái nỗi gì? Các ngươi thứ này kém xa Lý gia đoàn kết. Nếu Ngô gia không có Tam Kiệt nhất Trụ thì đừng mong đăng vị ở Đại Việt này.”
Lý Từ Huy nhận xét là thật lòng , có chỉ trích nhưng cũng là nói để Ngô gia sáng mắt hiểu bọn họ thiếu sót ở đâu.
Lý gia Tông Thất siêu đoàn kết từ sau biến loạn tam Vương tranh vị. Cứ nhìn Phụng Càn Vương nén nhịn không làm loạn đủ hiểu. So Lý thị Ngô gia còn non và kém xa.
Ngô gia nếu không có nhất trụ Lý Thường Kiệt và tam kiệt Ngô Khảo Ký, Ngô Khảo Tích . Ngô Khảo Tước thì đừng mong có ngày này, một mình Ngô Khảo Ký cũng không làm được trò gì.
Làm ơn đọc mấy lời tâm tình từ phế phủ của tác:
Hơi buồn vì tác mất công sức viết ra nhưng nhiều người chỉ đọc sơ sài và để ý những thứ vụn vặt rồi cắn nghĩa bẻ chữ bóp méo hết cả.
Trong 5 chap tác lần lượt chi tiết nói về nguyên nhân, diễn biến, hậu quả của việc đăng cơ nhưng nếu chỉ đọc lướt và không suy nghĩ sẽ rất dễ bóp méo.
1/ nguyên nhân. Do hiểu lầm tin tức, phải đăng cơ gấp để chống quân Bắc Chinh, quá trình đăng cơ và ổn định nội bộ trấn áp tứ phương xung quanh Thăng Long ít nhất cần 2-3 tháng, nếu không đăng cơ gấp thì không ổn định nổi, đến lúc đó quân Bắc Chinh có Lý Càn Nhân trong tay về rồi mới Đăng cơ thì tác dụng gì. Đây không phải sự vội vàng nông nổi của Lý Từ Huy mà là một tính toán có chủ đích cùng rất quyết đoán.
2/ Nguyên nhân vì sao tiếp tục đăng cơ khi Ngô Khảo Ký còn sống: 1. Nhiếp Chính vương ban lệnh đăng cơ phế truất Lý Càn Nhân, nếu không đăng cơ thì ai đăng cơ? Đại Việt không thể một ngày không đế. Cứ cho là Lý Từ Huy gửi thư cho Ngô Khảo Ký đăng cơ xa nhà ở Quảng tây đi. Ít nhất 2 tháng tin Ngô Khảo Ký đăng cơ mới về. hai tháng này Đại Việt ra sao?
2: Nếu Lý từ Huy không tiếp tụ đăng cơ thì uy tín mất hết, lúc đó Ký đi xa ai quản Đại Việt , mấy anh ra quản nhé? Vì Lý Từ Huy mất hết uy tìn quản sao được.
3, Cài nguyên nhân phụ nữ làm mình làm mẩy tính là viết sau cùng là yếu tố phụ tạo nên chút vui vẻ cho truyện. Nhưng các ông đọc qua lại lôi lên làm nguyên nhân chính. Đơn giản vì chủ nghĩa nam tử của chúng ta mạnh, đọc cái đó là chướng mắt chỉ muốn săm soi cái đó.
3/ Vì sao không mấy người phản đối Lý Từ Huy đăng cơ: Đã viết rất rõ rồi. Thế gia dĩ nhiên ủng hộ Lý Từ Huy đăng cơ vì sẽ gây mâu thuẫn Lý – Ngô.
Dân đen quanh Thăng Long thì ủng hộ Lý Từ Huy vì các chính sách của nàng và còn chịu ơn nàng rất nhiều.
Quân sĩ Bố Chính chúng tướng của Ngô Khảo Ký, giới sĩ nho thì nhìn vào Ngô Gia, Lý Thường Kiệt xem nhóm này phản ứng sao. Chỉ cần nhóm này lên tiếng phản đối là họ sẽ nhảy lên, nhất là quân tướng Bố Chính hệ Ngô Khảo Ký. May mà Lý Thường Kiệt kịp ức chế Ngô gia nếu không họa lớn.
Mọi người làm ơn đọc truyện từ từ… sau đó tổng hợp lại cái. Yếu tố chinh luôn để những gạch đầu dòng trên, yếu tố phụ thêm thắt chỉ là gạch nhỏ phía dưới, và bớt tư tưởng đại nam tử và chấp nhận một người nữ có công tao có tài năng, có hi sinh có nhiệt huyết thử xem sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.