Đã quá mười ngày từ khi dùng qua thuốc phiện. Ngô Khảo Ký thề hắn đã có những giây phút thư giãn không phiền lo nhất từ khi xuyên không.
Thật đáng sợ, nếu thật sự không biết tác dụng nghiện, hại sức khoẻ của thuốc phiện. Lại không có ý chí sắt đá thì hắn cũng sẽ không kiềm chế mà dùng lại lần nữa để tận hưởng cảm giác thư thái vô âu vô lo kia.
Quả thật là thứ đáng chết, đáng sợ.
Nếu không phải vì tình thế ép buộc Ký sẽ không bao giờ thử dùng thứ đó.
Tốt nhất là tránh xa. Bơi những người chuyên chịu đựng căng thẳng cùng áp lực như Ký luôn muốn cảm giác được nghỉ ngơi đôi chút để khôi phục. Cho nên thuốc phiện đối với những người như Ký là quá nguy hiểm.
Tất nhiên Vương Khạm Kiết dùng một lần thì mê luôn, tuy không nghiện mà mê đắm , hắn nói với ký thứ thần kỳ này khiến hắn … gặp được người cha đã mất của mình.
Theo quan niệm của người mông cơ thể có hồn vía, chết đi là hồn chết , ba vía vẫn còn, một vía lên trời một ví đi nơi xa đầu thai, còn một vía vẫn ở lảng vảng quanh nhà giúp đỡ con cháu. Cho nên thằng này chơi thuốc gặp ảo giác.
Cái gì mà nói cha hắn giúp hắn gặp được Ký.. thôi đi không bàn vấn đề thuốc.
Ký cho hắn tháo luôn cái lều mang đi toàn bộ bên trong, thuốc thì cho một hộp nhỏ, dặn đi dặn lại mỗi ngày dùng một lần , thứ này quý lắm.
Thật ra Bố Chính rất nhiều, toàn để Cẩm Y vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338864/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.