Cười tươi thì cười tươi nhưng trong lòng lo lắng là có. Nếu lần này Ký không linh cảm nhìn ra mưu kế ẩn sâu bên trong của người Tống thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn và thế cục phương Bắc sẽ đi đến một con đường khác . Đại Việt sẽ rất khó khống chế thế cục nơi này. Còn việc trả thù thì nói thôi. Chứ đánh xong lại phải về người Tống vẫn khôi phục. Không thể nào đủ dân, mà chiếm sâu nội địa Tống. Nói chung là nếu để Tống thật sự cho vào bãi này thì Đại Việt cũng chỉ có cướp bóc thoả mãn tức giận thôi chứ không thay đổi được xu thế. Do đó có thể nói rằng không thể khinh thường bất kể dân tộc nào. Ở đâu cũng có người thông minh. Ở Tống kẻ nghĩ được kế sách trên ắt hẳn không phải người tầm thường. Lại thêm lần này chiến đấu nghe nói bộ mặt quân Tống đã có khác, tức là đã dũng mãnh hơn xưa. Cũng phải thôi, bị ăn hành như vậy, cho dù Văn ức Võ vẫn phải tăng lên chút Võ bị. Chính vì cái điểm này Ngô Khảo Ký sẽ không bao giờ đánh Sập họ Triệu ở Tống cho đến khi Đại Việt phát triển đủ mạnh và đủ dân số cần thiết. Thậm chí nếu có chính biến ở Tống thì Ký khả năng cao sẽ qua đó mà đỡ họ Triệu dậy lên ngôi. Một Tống Béo trọng Văn ức Võ luôn luôn dễ thương hơn một Đại Hán cơ bắp cuồn cuộn dân số 70-80 triệu người. Nghe thì thật buồn cười nhưng đúng vậy, Ngô Khảo Ký rất là cảm ơn Triệu thị đã tạo nên một Đại Tống đáng yêu như vậy. Nhưng sau vố này Ký bắt đầu phải thật cẩn thận với Tống, bọn này chơi âm mưu quá kinh. Lần này Ký phát hiện được cũng chỉ là may mắn mà thôi. Tích chạy thật rồi, chạy nhanh chạy gấp, hắn thậm chí dẫn thâm binh chạy ngay đi trong đêm này, dành dật từng giây từng phút. Nhìn bóng lưng Tích mà Ký thảng thốt, máu mủ tình thâm là đây, vì sự nghiệp Ngô Thị, vì phụ giúp em trai, hắn một tên vốn dĩ sẽ đứng đầu Ngô thị, là tinh anh kiệt ngạo giới trẻ Long Thành, giờ chỉ cặm cụi bôn ba, chỉ hết sức đứng sau các em trai làm việc hỗ trợ. Không bao giờ đòi hỏi cho bản thân, chưa bao giờ thấy hắn tính toán bất kể một điều gì cho bản thân. Kiểu người anh như vây? Ở nơi nào có đây? Ngay cả đến cái công lao này cũng không dám nhận, mặc cho Thăng Long danh tiếng hắn đã ô uế lắm rồi. Nhưng hắn mặc kệ, chỉ cần đạt được mục đích, có lợi cho Ngô gia hắn sẽ làm. Thật lần này không có Lý Từ Huy một tay giải quyết, danh tiếng của Tích sẽ chịu không nổi rồi. Cảm thán, xúc động nhưng Ký còn nhiều việc, hắn quay lại chướng bồng tiếp tục lăn lộn tỉ mỉ phân tích cùng trù bị tấn công Hạ Châu. Kế hoạch tổng quát đã thành, nhưng kế hoạch chi tiết không kém quan trọng. Quân lương đi như thế nào, trụ ở đâu, nơi nào lập kho? Pháo binh bộ binh Tượng Binh, kỵ binh phân phối ra sao trên tuyến đường 45km đế Hạ Châu, lại còn Sâm Châu một đường lấy trận hình nào bố trí mà đánh? Đâu phải đơn giản. Ở đây hắn là Thống chế, thống chế của 12 vạn quân Đại Việt, một con số khổng lồ đối với một quốc gia nhỏ bé 6 triệu dân. Phải hết sức hết sức cận thận. Đây là tinh anh, là thanh gươm bảo vệ quốc gia, dùng không tốt gươm mẻ đó là có tội với dân tộc. Cho nên nhất tướng công thành vạn cốt khô, đấy là tướng nào chứ không phải Ký. Hắn cực kỳ quý trọng sinh mệnh binh sĩ, không có gì khác vì đó là tộc nhân của hắn. Quá nhiều việc rồi. Lại còn chuyện Kiều Thạc, Ngô Khảo Ký cũng phải để ý vấn đề này. Ông Bô Ngô Thường Hiến cùng Lý Hoằng Chân – Ngô Cẩm dí Kiều Thạc chạy qua Quảng Tây, thằng này ngay lập tức được Lưu Kỷ tiếp. Vì hai thằng này có liên hệ từ đầu mà. Tất nhiên Lưu Kỷ không tốt đẹp gì , nghe đâu thu ¾ số pháo, thuốc súng, gọt không ít quân của Thạc sau đó đuổi thăng này đi trấn thủ Bách Sắc một vùng đất hẻo lánh phía Tây của Quảng Tây. Kiểu Thạc dĩ nhiên nghe theo mà đi nhưng thực tế hắn kho gặp Lưu Kỷ đã vẩy bệnh một lượt. Nghe đâu tướng lãnh dưới trướng Lưu Kỷ cùng chính Lưu Kỷ nhiễm bệnh chết một lô. Nhưng tài tình là Lưu Kỷ sống sót qua bạo bệnh. Như đã nói Đậu mùa ác tính tỉ lệ chết 60% nhưng thời này vệ sinh kém dễ bội nhiễm cho nên đến 90% chết nhưng Lưu Kỷ mạng lớn hắn là 10% còn lại đó. Nghe tin Lưu Kỷ không chết Ung Châu không loạn vậy là thằng khốn Kiều Thạc dẫn quân theo tiểu lộ chạy thẳng đi Đại Lý mất dấu từ đây. Ngô Khảo Ký thầm cầu phúc cho dịch bệnh ở Đại Lý đừng quá ác. Nói thật chủng này bệnh đã vãi ra tuy biết cách ly sẽ phòng được nhưng không biết cách thì nó sẽ ác liệt cực kỳ. Nhìn lịch sử châu âu gánh chịu các đợt dịch bênh đậu mùa sẽ hiểu. Được rồi lo không thể lo quá xa, vẫn là tình hình trước mắt cần xử lý Tống Béo. “ Bệ hạ đâu, đang làm gì?” Bất chợt nghĩ đến Lý Càn Nhân và Vương Sùng Ni nên Ký hỏi đến một tên cẩm y vệ hệ thông tin đang trực bên ngoài. “ Khởi bẩm Tống Chế. Bệ hạ cùng cô nương người Miêu trong lều vui đùa chốc lát giờ đã ngủ rồi. “ Ngủ? Ngủ cùng nhau?” Ngô Khảo Ký choáng. “ Thưa vâng” Cẩm Y Vệ cung kính. Cái quái quỷ, mới mấy tuổi đầu… Ngô Khảo Ký shock toang tập. Hắn lật đật chạy đến lều của Lý Càn Nhân, đuổi hộ vệ ra xa. “ Càn Nhân” “Càn Nhân” Ngô Khảo Ký từ gọi khẽ đến hô lớn. “ Ai đó?” Giọng ngái ngủ từ trong lều vang ra. “ Ngô Khảo Ký đây” “ Anh rể à, để ta ra” Lý Càn Nhân nghe người gọi là Ngô Khảo Ký thì lật đật bò lên trả lời. “ Cứ từ từ mặc quần áo không vội” Ngô Khảo Ký run run. “ Ta có cởi đâu mà mặc, nãy đang chơi ngủ quên” Lý Càn Nhâm làu bàu. “Càn Nhân ngươi chơi cái gì?” Ký sắp khùng. “ Chơi con rối gỗ này, chơi xếp ô chữ này, chơi cá ngựa này. Mà chơi cá ngựa nhiều quá ngủ quên mất” Lý Càn Nhân đã bò ra xấu hổ cười. “ Sùng Ni ngủ bên trong?” “ Phải, ngủ rất xấu tính, anh rể gọi ta dậy mới biết nó gác chân lệ cổ ta, mà chân nó thì đi bẩn có rửa cũng đã sạch hẳn đâu” Lý Càn Nhân bắt đầu làu bàu cằn nhằn. “ Đó là vợ tương lai của ngươi, đừng có xưng nó”Ngô Khảo Ký bắt đầu thở phào. “ Thì không phải cưới về để chơi chung sao, lớn lên thì ở chung nhà cái như anh với chị họ, chị ở nhà canh nhà anh đi đánh trận, giờ là bạn chơi thì gọi nó có sao đâu” Lý Càn Nhân thấy lạ anh Rể nay khang khác. Ngô Khảo Ký đầu đầy mây đen, cưới vợ về để làm người chơi cùng, lớn lên làm người giữ nhà.. mẹ cái lý thuyết này. Bắt buộc phải thêm môn giáo dục giới tính và sức khỏe sinh sản vào sách rồi. “Nói ngươi không hiểu, mà nam nữ thụ bất thân, ngươi đem con gái người ta ôm ngủ sao được? Sau này ngủ tách ra” Ngô Khảo Ký dặn. “Ơ là vợ mà , vợ đâu tính nam nữ thụ thụ bất thân? Ngủ chung ấm, nơi này lạnh đâu” Lý Càn Nhân rùng mình cái, nơi này lạnh lắm lạnh hơn Thăng Long Nhiều Ngô Khảo Ký đuối lý nhưng không biết nói gì. “ Tuỳ ngươi, nhưng chỉ được ôn nhau ngủ không được làm bậy làm ẩu” Ngô Khảo Ký dặn dò. “Làm bậy là làm gì? Làm ẩu là làm gì?” Tò mò hỏi. Ngô Khảo Ký xám mặt , giờ mà giải thích lại không đủ đầu đuôi, trẻ nó tò mò lên là hỏng, cho nên chưa có bộ giáo dục giới tính đủ không nên khơi ra. “ Tuỳ ngươi, anh rể đi nghỉ, nhớ ngủ đi, mai còn đi gặp mẹ vợ ngươi anh vợ ngươi” Ngô Khảo Ký đánh bài chuồn. “Lạ lùng” Lý Càn nhân khó hiểu lắc đầu chui vào ngủ tiếp, thật có người ngủ chung ấm, dễ ngủ. Bọn người Miêu trên núi đến rất nhanh, thậm chí lần này Vương Khạm Kiết rất thành ý cũng không sợ hãi bị người dưới xuôi này làm hại mà dẫn ngàn người xuống núi đến gần quân doanh. Ngô Khảo Ký thấy vậy cũng biết đã thu phục được lòng tin của đám người Miêu. Người Miêu hôm nay khá bảnh, toàn là giáp sắt một màu đầu đội mũ sắt, bên trong vẫn mặc tổ cẩm áo chân đi đất nhung đã trang bị hết chiến giáp Lorica Chainmail ( giáp lưới). Cũng cười cười dẫn không có bao người ra đón tiếp, người ta chỉ dẫn có một ngàn tới quân doanh mấy vạn thì mình cũng không cần quá quắt dẫn đại quân đi tiếp như vậy nó kém khí thế. Điều 100 tinh nhuệ siêu cấp cận vệ quân… Châu Âu Binh được rồi. Đám này… không cần nói nhiều nữa. Sợ hãi… siêu cấp sợi hãi. Mấy ông Miêu nghĩ mặc vào Lorica Chainmail là bảnh lắm ghê lắm rồi, gặp được quân Châu Âu Legion trọng giáp thì đúng là hãi hùng, đây là cái gì người sao cao lớn như Sùng ( gấu),sắt thép thì bọc toàn thân vẫn thoăn thoắt bước đi. 1000 người bị 100 người khí thế dọa tè. Thật người Miêu thân hình hơi nhỏ bé khiêm tốn mà, đặc điểm của sống và sinh hoạt trên núi thiếu thốn điều kiện vật chất. “ Vương Khạm Kiết Vua Miêu khỏe chứ” Ngô Khảo Ký chào hỏi như thân mật lắm bạn bè lâu năm. “ Vua Miêu Vương Khạm Kiết xin chào Đại Việt Đế” Vương Khạm Kiết đáp lễ… Giật mình, thằng khốn này hôm qua nghe việc Lý Càn Nhân nhường ngôi nên hôm nay nịnh bợ. Cũng may nơi này toàn người của Ký. Chuyện Ký sẽ xưng đế thì ai cũng hay, nhưng mà chưa xưng thì không nên nói ra sợ lời dèm pha không tốt,. Ngô Khảo Ký không thích thị phi. “ Nơi này gọi ta là Thống Chế. Đây là quân doanh chỉ dùng chức vụ” Ngô Khảo Ký cười. Phiên dịch Ưng vệ cũng đến khổ có quá nhiều từ Đại Việt mà hắn không thể dịch ra tiếng Miêu. Cho nên hắn chỉ có thể dùng chính Tống Chế tiếng Việt thôi. “ Thong che?” “ Là Thống Chế” “ Thong Chê” “ Tùy ngươi” Ngô Khảo Ký đầu to tướng. “ Vào quân doanh?” Ngô Khảo Ký hỏi vì chỉ sợ thằng này không dám vào. “ Vào chứ, ta tin người Việt, nếu lần này ta tin sai thì coi như cái mạng này của ta bỏ” Vương Khạm Kiết cười sảng khoái. “ Ngươi tin đúng, Vua Đại Việt cưới con gái ngươi chúng ta là người nhà rồi” Ngô Khảo Ký vui vẻ. “ Chúng đâu” “ Ôm nhau ngủ chưa có dậy” Ngô Khảo Ký lại đầu to lần nữa trả lời. “ Tốt” Vương Khạm Kiết gật đầu. Tốt con em ngươi, Ngô Khảo Ký chửi trong lòng. Vương Khạm Kiết liều nhưng cũng là liều có cơ sở mà đến đây. Trước giờ chưa có kẻ nào đối xử trân thành cùng người Miêu. Đêm qua cả Miêu Trại mất ngủ thử từng chiến giáp từng thanh đao, trong mắt họ đó chính là siêu siêu phẩm. Không thể hiểu tại sao con người có thể làm được chúng với số lượng lớn, quá phức tạp. Thậm chí có người còn ngồi đếm xem Lorica Chainmail có bao nhiêu vòng thép. Đúng là rảnh hết chịu nổi. Tất nhiên trong doanh sẽ mở tiệc đón tiếp khách nhân theo Đại Việt nghi thức. “ Uống ngon… cay cay quá…” Vương Khạm Kiết sung sướng uống ngọc tửu lộ mặt đã đỏ gay. “ Uống vừa thôi lát còn có thứ chơi vui hơn, uống say rồi chơi không tốt” Ngô Khảo Ký cười. “ Vậy sao…. cảm ơi Thông Chế” Ô kỳ hai đứa bé, có một ngày quấn lấy nhau. Vương Sùng Ni gặp mẹ cũng quấn có lát rồi chạy qua chơi với Lý Càn Nhân, hai đứa không hiểu tiếng của nhau, toàn là ra dấu chơi cùng, chỉ là buổi sáng mới có Ưng Vệ thông ngôn ngữ hai bên đi theo giúp đỡ. Giờ đi cũng đi cùng nhau, ăn cũng ngồi cạnh nhau đùa đến quyên trời đất. Lý Càn Nhân thì đúng rồi hắn có bạn đâu, giờ có bạn chẳng không vồ vập lấy, còn Vương Sùng Ni thì thấy Lý Càn Nhân cái gì cũng mới mẻ, lại lắm đồ chơi vui dáng dấp đẹp mắt như cô gái, lại thơm ơi thơm cho nên quấn là thường. “ Đây là con trai ngươi?” Ngô Khảo Ký chỉ đứa bé trai tầm 13-14 tuổi thôi. “ Đúng, nó tên Vương A Chính, A Chính ra mắt bá bá” Vương Khạm Kiết ra lệnh chút. “ A Chính ra mắt bá bá, người tốt” Thằng bé có vẻ nhanh nhẹn, chân tay hoạt bát, đôi mắt sáng. Nhưng hơi gày. “ Vương Khạm Kiết ngươi còn nhớ anh trai ta Ngô Khảo Tích chứ?” Ngô Khảo Ký hỏi. “ Vâng nhớ, là Tây Võ Vương của Đại Việt?” Vương Khạm Kiết đáp lời. “ Đúng, hắn muốn nhận con trai ngươi làm nghĩa tử, ý ngươi ra sao?” Ngô Khảo Ký lại cười mà hỏi tiếp. “ Thật chứ?” Vương Khạm Kiết giật mình. Nếu có tầng quan hệ này thì còn gì lo lắng nữa. “ Thật” Ngô Khảo Ký khẳng định. “ Quá tốt… ta đồng ý liền chứ sao” Vương Khạm Kiết cười ha ha vui vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]