Thực ra Ngô Khảo Ký nghĩ nhiều, nghĩ đơn giản vấn đề.
Người Ấn đúng là nếu cải giáo theo họ thì rất dễ tiếp cận, nhưng đó là ngươi đi một mình, mười người, trăm người cũng được, nhưng nếu ngươi đi đến con số vạn người xâm nhập vùng đất của họ thì không được rồi, ngay cả cải giao hay gì gì nữa người Ấn cũng không chấp nhật.
Ngô Khảo Ký đoán sai điểm này nhưng đoán đúng ở điểm Tống Kiệt đi đến Vùng đất Ấn độ sau này, và cũng không sai ở chỗ Tống Kiệt luôn rõi theo nhìn ngắm những bố trí của hắn kết quả ra sao.
Thật ra nếu Ký đọc kỹ kỹ hơn nữa thông tin tình báo của Kiệt mà Cẩm Y Vệ đưa lại sẽ có manh mối.
Tống Kiệt từ ba năm trước có một thày giáo người Mã Lai. Học gì dĩ nhiên học ngoại ngữ.
Nhưng ngươi không hiểu học ngoại ngữ Mã lai làm gì? Thương nhân Mã Lai 100% đến Thăng Long hay Bố Chính là biết tiếng Việt, giao lưu họ chỉ cần tiếng Việt là đủ.
Thứ Tống Kiệt học là ngôn ngữ Phạm, chữ Phạm thậm chí hiểu biết các tôn giáo ở Vùng Ấn Độ sau này.
Hắn đã mưu đồ chạy từ rất lâu, tìm hiểu nơi mình sẽ đặt chân rất kĩ.
Thậm chí lợi dụng tiếng Phạm thông thạo hắn đã móc nối được một số thương nhân đến từ Ấn. Nên nhớ Ấn Độ vùng đất lúc này khoảng vài trăm quốc gia lớn nhỏ kể không hết, quan hệ rắc rối phức tạp tôn giáo thì loạn cả lên rất nhiều hệ phái đấu đá nhau, vùng miền ngăn cách kì thị chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338826/chuong-399.html