90 km từ Đô Hộ Phủ đến Chính Hoà, tuy đường xá rất tốt xe ngựa chạy bon bon nhưng ít nhất cũng phải 4 tiếng đồng hồ mới tới. Đó là trên đường đã rẽ vào xây xăng …. Nhầm là dịch trạm đổi hai lầm ngựa. Kỵ sĩ đưa tin tuy có nhanh hơn xe ngựa nhưng cũng không nhanh hơn bao nhiêu, kỵ sĩ đến Chính Hoà báo cáo thì vợ chồng nhà Jayavirahvarman II đã đi quá Cẩm Thành mười Km , khoản cách chỉ có 20km. Lúc này theo thỉnh cầu muốn nói chuyện riêng của Mỹ Dung thì vị sĩ quan đi theo xe đã ngồi bên ngoài. “ Hai đứa lại đây nghe mẹ dặn dò” Mỹ Dung lên tiếng gọi hai đứa trẻ lại đây là con trai con gái nàng. Bé gái năm này tầm 6 tuổi, bé trai nhỏ hơn tầm 4 tuổi. “ Dạ vâng” hai đứa rất lễ phép, nói tiếng việt cũng rất sõi lại chuẩn giọng Thăng Long người. Bé gái giống mẹ, có làn da trắng mái tóc thẳng nhìn rất đáng yêu. Thằng em giống bố, béo tốt, da đen tóc xoăn tít thò lò. Ba mẹ con thì thầm rất lâu, dường như Mỹ Dung dặn dò rất kĩ điều gì đó. Mãi năm lần bảy lượt khi hai đứa trẻ gần như thuộc lầu lời mẹ dạy thì nàng mới thở phào buông tha. “ Nàng dặn lũ trẻ gì đó?” “ Không việc gì đến ngươi , kẻ bội tình, lần này gặp anh rể mẹ con ta ở lại Bố chính cho ngươi mặc thoải mái tự do với Vương Hậu của ngươi” Mỹ Dung trừng mắt quát, Jayavirahvarman II trợn mắt há mồm muốn nói lại không biết mở mồm ra sao. “ Ta… ta mỡ heo che mắt nên như vậy… nàng mới là Vương Hậu. Xin đừng rời bỏ ta.”
Jayavirahvarman II lắp bắp van xin , tay quờ quạng muốn túm lấy tay Mỹ Dung nhưng bị nàng gạt ra. “Đã muộn, ngươi tìm Vương Hậu của ngươi… tìm nhà hắn mà giúp ngươi đoạt lại giang sơn. Mẹ con ta chịu tủi nhục đủ. Đây là Bố Chính, là nhà của ta… “
Ba mẹ cự lộn dĩ nhiên con cái là khổ nhất, bọn chúng hai đứa nức nở khóc lên. “ Ngoan nào không khóc, không khóc, về đến nhà rồi, có đại bá làm chủ mẹ con ta không phải khổ nữa, ta dẫn các con đi xem biển..” Mỹ Dung ôm lấy hai đứa trẻ dỗ dành. “ Biển… biển biển là sông lớn như mẹ kể và vẽ sao?” Con chị bị đánh lạc hướng bắt đầu hỏi. “ Biển không phải sông là không nhìn thấy bờ đâu” Mỹ Dung vỗ vỗ con thơ mà dỗ. “ Con muốn đi thuyền lớn” đứa bé nam mắt sáng chưng. “ Đại Bá ngươi chính là vua biển cả, thuyền lớn nào mà ngài không có. Đến Bố Chính ngươi sẽ biết thuyền lớn gấp cả trăm lần voi cũng có” Mỹ Dung từ ái nhìn con trai, đúng là dân Khmer , cái gì cũng lấy voi ra làm thước đo so sánh. — QUẢNG CÁO — “ Oa gấp trăm lần voi…” thằng nhỏ được dụ mắt trợn tròn tưởng tượng to gấp trăm lần con voi là bao to.
Mỹ Dung hừ mạnh không thèm nhìn Jayavirahvarman, tên này cúi đầu chỉ dám le lén nhìn vợ. Thằng này không phải sợ vợ, nếu sợ vợ đã không đến tình trạng này, nhưng nay hắn đến đất Bố Chính là quê vợ phải thấp hơn một đầu rồi. Xe ngựa đến cầu Chính Hoà Thì đội đón tiếp của Bố Chính đã đến nơi. Cầu Chính Hoà chính là cầu Bê Tông bắt qua hai bên bờ nối Chính Hoà cùng Bố Chính. Nói Đến Cầu Chính Hoà cũng thuộc dạng Đại Công trình thế kỷ của Bố Chính. Dùng cầu phao rất không tiện, lúc đó chiến tranh cùng người Chăm bắt buộc phải dùng thôi. Sau này quy hoạch xây cầu mới được thực hiện. Tất nhiên cầu này cũng mới hoàn thành và là cây cầu dài nhất Châu Á hiện nay, tổng dài tới 500m. Dĩ nhiên cầu khởi công là sau khi xây Đập Sông Cẩm hoàn thành mới có đủ ximang cùng công tượng mà xây cầu này. Có được kinh nghiệm từ xây đập thì các Đào Duy Tuấn thậm chí không cần Lý Từ Huy bận công mà tự mình xây nên công trình này. Dĩ nhiên những kiến thức cơ bản hắn vẫn phải tham kiến Lý Từ Huy rồi
Lòng sông Linh Giang ( Sông Gianh ngày nay) đoạn muốn làm cầu chỗ sâu nhất tầm 15m nước, đám kỹ sư Bố Chính quyết định không ngăn sông đổi dòng mà chơi theo kiểu quây dòng tạo khoảng trống thi công. Thật ra cách này đã có từ cổ xưa nhưng chỉ làm ở những nơi có độ sâu không quá lớn. Mười lăm mét độ sâu chính là một thách thức. Tấy nhiên chỉ có một hai móng cầu là ở độ sâu này còn lại sẽ nông hơn. Vì cũng là công trình cầu hiện đại đầu tiên cho nên không sợ tốn nguyên liệu, xây theo lối an toàn là trên hết cho nên móng cầu được xây lớn và dày. Tới 5 móng cầu cho một đoạn sông 500m thì có nghĩa là mỗi móng cánh nhau chưa đầy 70m thôi. Đóng cọc quây xây vòng ngăn nước bơm khô bên trong để thi công không quá khó. Với nhân công khủng bố số lượng, thuyền bè lớn số lượng hỗ trợ thì đâu cũng vào đấy thôi. Nhưng khổ nhất của xây cầu đó là đóng cọc bê tông sao cho chạm nền đất cứng. Cũng may công nghệ Bố Chính từ khi có được Đập sông Cẩm đã tiến bộ vượt bậc. Búa đóng cọc bê tông sơ khai ra đời. Cũng không có gì to tát cả , dàn khung thép được thiết kế theo modun tháo ghép có thể thay đổi độ cao. Những mối nối bằng bulong hay ốc vít giờ đây không quá khó với khu công Nghiệp Sông Cẩm. Dàn giáo có trụ vững hai gột thép trơn cao hơn 25 m. Một búa sắt được trang bị nơi này có đai xỏ xiên qua hai gột thép giữ này. Lực kéo của búa chính là nối với dòng dọc dây phía trên cao, voi được dùng cho công việc này. Phải rồi, quây quanh mỗi mối trụ cầu xây dựng là khổng lồ bè gỗ làm nơi công tác. Voi lên cũng không xi nhê. Voi sẽ kéo dòng dọc búa sắt có trọng lượng 20 tấn lên cao sau đó thả rơi tạo thành lực búa ép cọc be tông, dĩ nhiên sẽ có lò so giảm xóc trong mục này. 15 tấn thép làm búa nghe thì ghê nhưng cũng chỉ có thể ép cọc bê tông loại bé. Nhưng vậy đủ dùng.
Cầu này không dùng cho xe tăng đi qua, xây an toàn là được tải trọng không quá khủng. Cọc ép mới là mệt mỏi nhất tốn thời gian nhất. Các mố móng cầu hình chữ nhật bẻ tròn góc tránh cản nước có kích thước 30x 20m được đổ bê tông. Tất nhiên đáy móng kích thước sẽ lớn hơn. So với xây dựng Đập Sông Cẩm thì mấy mố cầu bê tông này có vẻ hơi tí hon đối với công tượng Bố Chính lúc này. Tất nhiên không thể khinh thường. Mố cầu sau khi khô xi măng tháo nước còn phải chờ đợi đến hai tháng để quan sát lún, di chuyển v.v… mới đưa ra kết luận tiếp theo. Cuối cùng là đổ bê tông bổ xung để lớp mặt móng cầu cao bằng đều cuối cùng là lắp đặt thân cầu lên móng. Phải rồi dùng từ lắp đặt vì Bố Chính không dùng cầu đổ bê tông Lý Từ Huy cảm thấy cầu bê tông quá sức phức tạp, còn phải tính độ giãn nở các loại. Cho nên Lý Từ Huy cho triển cầu giàn bằng thép. Các thanh sắt trên nhịp cầu được liên kết với nhau bằng đinh tán chặt hoặc bu-lông và ốc to. Những thanh sắt này thường được lắp ghép thành những hình tam giác, với loại thiết kế này sẽ giúp cho giàn cầu dựa vào nhau, liên kết cứng, không làm bị biến dạng, gãy cầu. Thứ này Bố Chính chơi đươc, sắt thép đủ, công nghệ đủ thi công cũng không chậm nhất là khu công nghiệp Sông Cẩm thành hình. — QUẢNG CÁO —
Mặt cầu chỉ là gỗ cứng lát bên dưới có các thanh thép đan xéo để chịu lực. Kết cấu này giảm trọng lượng cầu nhưng những thanh gỗ giày 20 cm bắc qua cầu cực kỳ chắc chắn. Độ bền ít nhất cũng 20-30 năm, sau đó lại thay thế mà thôi. Cây cầu tổng chỉ rộng 30m nhưng nói chung thời này vậy là hùng vĩ lắm rồi. Đám trẻ nhà Jayavirahvarman hưng phấn muốn xuống xem nhưng bị bố mẹ cản lại. Mỹ Dung dỗ dành sau này ở đây thì xem lúc nào chẳng được. Cuối cùng vậy hai đứa mới chịu yên thân. Phái đoàn phăng phăng qua cầu đến thẳng hùng vĩ Chính Hòa thành nằm bên bờ Linh giang. 4km tường thành là rộng lắm. Nhìn bên ngoài tòa thành này không khác gì một con rồng quanh tròn người bên dòng sông cả. Phái đoàn đón tiếp dẫn xe ngựa chạy đến thẳng Vương Cung cổng Tây, nơi này có thể thông thẳng đến nơi ở của Ngô Khảo Ký Lý từ Huy ở trung tâm Vương Cung. Lúc này đã có Vũ Tường Yên đứng đây đón tiếp. Thân phận Jayavirahvarman còn đó vừa là quốc Vương một nước vừa là em kết nghĩa của Ngô Khảo Ký, hai tầng thân phận này cho dù sa cơ vẫn nên được tôn trọng chứ. “ Mời Quốc Vương , Vương Phi cùng các vị hoang tử, công chúa theo tôi. Mọi người nghỉ ngơi tắm rửa qua sau đó gặp Vương gia. Vương gia chờ đợi các vị nhập tiệc tối”
Vũ Tường Yên hết sức niềm nở tiếp đón cùng đưa đám người đến nơi ở cho khách nhân trong Vương Cung. Lại an bài cho thị vệ của Jayavirahvarman nơi nghỉ ngơi bên ngoài, tất cả đều rất chỉnh chu.
Sau một ngày dài mệt mỏi Jayavirahvarman cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm. Anh kết nghĩa vấn đối xử với hắn rất tốt. Khu nghỉ ngơi cho gia đình Jayavirahvarman rất sang trọng tiện nghi, người hầu đã chuẩn bị đủ cả để đón tiếp họ rồi. Điện Bạch Vân chính là nơi chuyên tiếp khách của Lý Từ Huy nếu có khách quý. Vốn dĩ tưởng là tiệc tùng linh đình, nhưng đây là một bữa cơn gia đình mà thôi.
Chỉ có một mình Ngô Khảo Ký ngồi bên bàn tiệc gương mặt âm trầm bất định chờ đợi. Cũng không quá lâu gia đình Jayavirahvarman dắt díu nhau tới nơi. Ngô Khảo Ký thấy vậy cũng đứng dậy gạt đi vẻ mặt thâm trầm kia. “ Đại ca…” Jayavirahvarman hô lớn vội vã tiến hên vái chào, hắn cũng đã sau năm rồi không gặp người anh em kết nghĩa này, xa cánh là có. Thời buổi rối ren này đến huynh đệ ruột thịt còn phai tình huống chi chỉ là kết nghĩ anh em. Jayavirahvarman rất sợ lúc này Ngô Khảo Ký đổi lòng thì hắn thực sự toang rồi. “ Ừm … ngươi vất vả rồi” Ngô Khảo Ký không có nhiều biểu lộ trong tình cảm mà lên tiếng, hắn cũng chẳng đỡ lấy thằng em này mà tiến lên một bước. “ Là Mỹ Dung? Đây là con của các ngươi?” Trái lại nhìn thấy Mỹ Dung cùng hai đứa trẻ thì Ngô Khảo Ký mừng ra mặt vui vẻ tiến lên. Chẳng biết thế nào nước mắt trào ra, Mỹ Dung nhún người hành lễ “Mỹ Dung ra mắt anh rể, anh rể vạn an” — QUẢNG CÁO — “ Đại Bá vạn an” Hai đứa bé theo như mẹ dặn, ngọt sớt tiếng Việt giọng Thăng Long lên tiếng. “ A ha ha, ngoan ngoan…. Lại còn biết nói tiếng Việt… rất giỏi rất ngoan… các cháu tên gì nào? Ngô Khảo Ký mặt kệ mịa hai vợ chồng nhà kia mà ngồi thụp xuống bên hai đứa trẻ hỏi, hắn cười đến rạng rỡ vui mừng. Mỹ Dung đại định, nàng đoán đúng. Lý Từ Huy không có con được, điều này thị nữ thiếp thân như nàng biết nhưng bí mật này có chết nàng không nói ra. Vì Lý Từ Huy không có con cho nên nàng đoán Ngô Khảo Ký chắc chắn rất thèm trẻ con, cho nên chỉ cần trẻ con lại ngoan thì có thể dễ lấy lòng vị này. Biểu hiện của Ký lúc này khiến nàng ăn định tâm hoàn. “ Cháu tên Pocha Jayavirahvarman. Tên tiếng Việt Của Cháu là Giang Hàn Mẫn Thúy” con gái lớn của Mỹ Dung chum chím môi đám, đứa này khá bạo không sợ người, ánh mắt đen to tròn lúng liếng đánh giá vị đại bá trông thật đẹp mắt này. “ Cháu tên Racha Jayavirahvarman tên tiếng Việt của cháu là Giang Hàn Mẫn Trung” thằng em không chịu thua nhanh nhảu đáp.
“ Tốt tốt, tên đẹp tên đẹp lắm… hai tên khốn không nên thân kia để cháu của bác chịu khổ rồi, các ngươi đi đường có mệt không…. có đói không? vào ăn vào ăn thôi..” Ngô Khảo Ký cũng chẳng chờ hai con hàng này đồng ý, hai tay ôm lấy hai đứa đặt lên hông mà đi vội.
Jayavirahvarman giật mình đánh thót người, Mỹ Dung thì hừ mạnh một tiếng đuổi theo. Nô tỳ bắt đầu bê ra từng đĩa thức ăn, hai đứa trẻ có vẻ quá đói ăn ngấu nghiến. Nhưng cha mẹ chúng thì lòng dạ thật nặng nề cầm đũa mà nuốt không trôi. “ Ăn đi cho bọn trẻ còn thoải mái ăn” Ngô Khảo Ký hừm lạnh một tiếng rồi chăm sóc gắp đồ ăn cho hai đứa cùng giải thích các món ăn cho bọn chúng. Jayavirahvarman giật mình vội vàng lia lịa gắp món ăn cho vào miệng, dù không biết mùi vị gì nhưng vẫn cố nuốt nhanh. “ Nghe nói ngươi có mười ba vạn quân cả thảy, lãnh thổ Bắc nam 800 dặm, đông tây 600 dặm, mỗi năm một hai lần đi qua Bố Chính cũng mang về không ít hơn mỗi lần 30-50 khẩu pháo. Như vậy mà không thủ nỗi mấy tháng thời gian?” Chợt Ngô Khảo Ký lên tiếng hỏi. Jayavirahvarman cúi gằm mặt không nói một lời. Mỹ Dung nhìn hắn hừ lạnh một tiếng. “ Mỹ Dung ngươi nói đi” Ngô Khảo Ký chỉ định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]