Chương trước
Chương sau

Nghĩ về Chiêm Thành, Anak Đê, Đông Khmer thì Ngô Khảo Ký không hiểu sao vẫn rất lăn tăn.
Thông tin Cẩm Y vệ, Đông Xưởng hắn rất tin tưởng, hai nhóm này đã không ít lần lập công lớn. Thông tin liên tục chính xác vô cùng. Ngô Khảo Ký rất tin tưởng hệ thống tình báo này.
Nhưng trong lòng hắn luôn có gợn sóng đây là một thứ linh tính rất khó lý giải.
Vậy là Ký từ Tòng Chất lại ngồi xe ngựa theo đường cao tốc chạy về Chính Hoà thủ phủ chính thức của Tân Bình Lộ lúc này.
Chính Hoà này không còn là Chính Hoà 6 năm trước đâu mà tưởng nhầm.
Ngày xưa pháo đài Vauban Chính Hoà tường thành mỗi cạnh 700m giờ đâu phải là thành Chính Hoà? Bây giờ bên ngoài đã bao một lớp tường thành rộng đến 3km mỗi cạnh và Chính Hoà thành xưa kia kiểu như thành Hoàng Cung Thăng Long vậy.
Tức là lớp Vauban chính hoà Bạch thành xưa kia chính là Vương Thành lúc này, không có người dân ở mà chỉ là Lý Từ Huy cùng Ngô Khảo Ký tẩm cung, mặt phía Tây Chính Hoà bố trí nơi làm việc cho các Ty, Sở của Tân Bình Lộ, cũng có cung điện tiếp quan viên bái triều như Thăng Long, dĩ nhiên quy mô bé hơn mà thôi.
Bé hơn nhưng đẹp hơn, tinh mĩ hơn, nhưng cấu trúc hoa văn hoạ tiết nơi này có vẻ hơi quá ảnh hưởng người Chăm, cũng phải thôi thợ xây phần đa là người Chăm, các đồ mĩ nghệ đều là họ làm. Tuy Lý Từ Huy yêu cầu làm theo mĩ thuật Lý Việt nhưng thợ Chăm có cố mô phỏng hồn Việt cũng vẫn khó. Cho nên mĩ thuật của các công trình Bố Chính là mang nét lai lai của người Chăm vậy.
Thật ra lúc này Bố Chính là nơi giao thoa văn hoá mĩ thuật cho nên Lý Từ Huy cũng chịu, thật ra nàng cũng không hiểu lắm mĩ thuật nên không có đi quản vấn đề này.
Tựu chung lại công trình của Chính Hoà có một chữ là đẹp, tinh tế, sang trọng nhưng quy mô không quá lớn. Thể hiện sự giàu sang , nhưng tinh tế không phô chương mà hài hoà.
Hôm nay không có “thiết triều”. Tân Bình lộ là có thiết triều cơ chế đấy. Nhưng vì nể Long Thành nên ở đây người ta gọi là “Vương nghị buổi”
Mỗi tuần có hai ngày Vương Nghị. Thứ hai và thứ 6. Người Bố Chính đã chơi lịch bảy ngày tuần, thứ 7 Chủ nhật là ngày nghỉ.
Vương Nghị đầu tuần là sắp xếp công việc cần làm trong tuần, tiếp thu tấu sớ, Vương Nghị cuối tuần là tổng kết các công việc trong tuần đã làm, giải quyết tấu sớ.
Rõ ràng rành mạch không hỗn loạn.
Bình thường Vương Nghị là Lý Từ Huy chủ quản, thảo nào nàng về Thăng Long làm Nhiếp Chính Vương cứ ào ào không vướng mắc, bởi lẽ nàng đã quá quen cách làm này từ Tân Bình Lộ.
Ngô Khảo Ký chạy đến Vương Thành khu tây nơi làm việc của chúng quan viên.
Hắn chạy một mạch đến Sở Mật Vụ toà nhà . Nơi này rộng lớn chia làm mấy khu nhưng có thể lộ rõ một bên là Đông Xưởng Khu một bên là Cẩm Y Vệ khu hằm hè nhau.
Hằm hè tốt, hằm hè thì kẻ làm Vương mới dễ quản.
“ Lý Bảo, ngươi về nơi này?”
Ngô Khảo Ký không lạ gì Lý Bảo. Thằng này nắm đầu Sở Mật Vụ miêng Bắc , cấp dưới Lý Thuận.
Tưởng là Lý Từ Huy nhập chủ Thăng Long thì thằng này vận tới lật mình đứng trên Lý Thuận ở Tân Bình Lộ , cuối cùng lại bị điều về đây. Lý Thuận thì đi Thăng Long.
“ Hu Hu Hu… Vương gia…”
Lý Thuận bật khóc lớn, nào có là một tên mặt lạnh sát nhân tay cầm quyền lớn Đông Xưởng Phó Đô Đốc?
“ Chuyện gì từ từ nói …. Khóc cái gì….” Ngô Khảo Ký cau mày.
Lý Bảo méo mó kể lại.
Thằng này Đông Xưởng thâm nhập Tống Kiệt hàng ngũ, bị nhận định là phản quốc người, sau khi Tống Kiệt chạy đến ngay cả Kiều Thạc cũng không ưa hắn mà cách chức phạt tước.
Đến sau khi Thăng Long giải phóng thì thằng này bị cả Thăng Long hô đánh hô giết vì tội đã từng theo Tống Kiệt lại độc chết Lý Chiêu Văn tông thất. Thân phận thằng này không lộ thì không thể tự bảo, nhưng lộ ra thì lại thành Ngô Gia giết Lý Chiêu Văn.
Không có cách nào Lý Từ Huy phải đổi hắn về lãnh đạo Đông Xưởng phía Nam, Lý Thuận lên phía Bắc Nhập Long Thành trưởng khống cẩm y vệ Đông Xưởng phương Bắc.
Lúc này ai chẳng nghĩ Lý Từ Huy ở Long Thành thì nơi này mới là trung tâm Đại Việt , kẻ hầu đi theo nàng mới là nước lên thuyền lên.
Lý Bảo mấy đi cơ hội ngàn vàng chẳng không khóc nhè với Ký.
“ Ngu dốt, Long Thành sao so được Bố Chính, Long Thành mục tiêu là trung tâm văn hoá, chính trị xã hội, nhưng Tân Bình Lộ mãi mãi là trung tâm kinh tế, khoa học kỹ thuật. Hai nơi chỗ nào chất béo tự nghĩ đi…” Ngô Khảo Ký cười cười gõ thằng này mấy phát cũng như đang an ủi hắn.
“ Phải rồi lấy hết tư liệu về Chiêm Thành, Enack Đê và Đông Khmer cho ta. Nhất là tài liệu mới về liên minh ba thằng này” Ngô Khảo Ký yêu cầu…
Nói đến đây thì Lý Bảo lệnh một tiếng cho thuộc cấp từ các ngăn tủ sổ sách mang đến tài liệu.
Khu vực Đông Xưởng. Cẩm Y vệ cấu trúc khác người. Không hề tươi sáng đẹp đẽ mà là cấu trúc bê tông cốt thép đổ mái bằng , cửa sắt khoá kỹ ba mét một trạm gác chục mét một chòi canh.
Nơi này chính là nơi khó thâm nhập nhất ở Tân Bình Lộ thậm chí còn khó đột nhập hơn cả nơi ngủ của Ký ở Vương Thành.
Các cấu trúc hộc tủ nơi này vừa khoa học lại nhiều vô số kể. Mỗi hộc tủ chính là tư liệu về một thế lực, sự kiện, nhân vật quan trọng nào đó.
Một buổi trời Ký ngồi đọc kỹ càng các bản ghi chép mật thám, nhưng hắn không tìm thấy bất kỳ một điểm nào bất hợp lý hay khả nghi. Tất cả thông tin đều logic, mượt mà, rất sách giáo khoa.
Nhưng chính vì vậy mà hắn lại càng cảm thấy sóng gợn trong lòng.
Cảm thấy nhưng không thể lý giải.
Các bằng chứng mật thám thì lại rất hợp lý.
Vì sao đây?
“Lý Bảo” Ngô Khảo Ký bở xuống xấp tài liệu mà lên tiếng gọi.
“ Nô tỳ tại…” Lý Bảo vẫn rất kiên nhẫn theo hầu một bên.
“ Không xưng nô tỳ, nghe sởn gai ốc, xưng hô Bề Tôi được rồi. Lý Bảo ngươi đã đọc qua chỗ này thông tin tình báo?” Ngô Khảo Ký hỏi tiếp. Thời này lũ thái giám cùng cung nữ đều xưng nô tỳ, nghe thật gớm, Ngô Khảo Ký không thích.
“ Bẩm Vương gia, bề tôi đã đọc qua nhiều lần” Lý Bảo hớn hở.
“ Vậy ngươi có thấy điểm nào bất hợp lý hay không?” Ngô Khảo Ký không tìm thấy gì đáng nghi ngờ cho nên hắn muốn chưng cấu ý kiến kẻ khác.
“ Bẩm Vương gia, mấy cái thông tin này không có gì bất hợp lý, nhưng bề tôi lại phát hiện có mấy điểm lạ lùng trùng hợp. Vốn dĩ muốn tìm thêm bằng chứng mới dám thưa lên nhưng Vương gia đã hỏi thì Bề Tôi xin thưa” Lý Bảo như nắm được cơ hội thể hiện mà lên tiếng.
“ Nói nhanh đi…” Ngô Khảo Ký muốn giơ tay oánh người, lão tử đang bận ngươi còn dở trò nhấp nhả câu tò mò tăng tính thần bí cùng quan trọng của câu truyện.
“ Mời Vương gia xem…” Lý Thuận lấy ra một cuốn sách đưa cho Ngô Khảo Ký.
“ Đây là sổ ghi ghép hạng mục phát Tiên Hồn thuốc cho các cơ sở ?” Ngô Khảo Ký không hiểu thứ này liên quan gì đây.
“ Dạ đúng thưa Vương gia. Ngài hãy nhìn.” Lý Bảo bắt đầu mở trang sách.
Thật ra cho đến này đám gạo cội Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng đều hiểu thứ này chẳng phải tiên thuốc gì mà chính là chất gây nghiện.
Nhưng bọn họ tình nguyện dùng vì chỉ có dùng nó mới chiếm được lòng tin truyệt đối của chủ nhân. Cho nên nghiện cùng dùng thuốc chính là tấm khiên đảm bảo quyền lực, tiền tài, tương lai của họ và thậm chí là gia đình, gia tộc họ.
Cho nên đám Cẩm y vệ - Đông Xưởng thà chết không rời xa thuốc, kẻ nào nói họ dừng thuốc là họ sẽ liều mình sống chết.
Dựa theo Lý Bảo chỉ chỉ Ngô Khảo Ký bắt đầu chú ý đọc và tìm chỗ lạ trong đó.
“ Chế Mì Ma La từ ba năm trước vẫn đều đặn nhận thuốc nhưng số lượng không tăng” Lý Bảo nhắc nhở..
“ Tu Ba Củ Lý sau đó ba tháng cũng không thấy tăng thuốc”….
“ Hai tên Ưng Khuyển cho Cẩm Y Vệ chuyên làm liên lạc với Tu Ba Củ Lý cùng Chế Bì Ma La đều không tăng thuốc bắt đầu cùng thời kỳ…”
Lý Bảo bắt đầu từng chút từng chút nêu lên các hiện tượng các mốc. Ngô Khảo Ký cảm thấy như một đám đay rối đang được bóc mở dần dần lộ ra bí mật bên trong.
Một phần ba số Ưng Khuyển người Chăm phục vụ có Cẩm Y Vệ Tân Bình Lộ lân lượt các mốc thời gian không tăng thuốc. Lác đác không thiếu vụ Ưng Khuyển người Chăm bị tai nạn mất mạng không rõ nguyên nhân.
Lại thêm 30% số quan viên người Chăm mà Bố Chính khống chế đã trong 1-2 3 năm này không tằn thuốc, nhưng họ vẫn nhận thuốc đều đặn.
10% số quan viên mà Bố Chính khống chế người Chăm cũng bí ẩn mất mạng.
Quân Sanock có 2 chỉ huy cấp thấp không tăng thuốc. Tầm 20 bịn sĩ tương tự
Ngô Khảo Ký cảm thấy một âm mưu cực lớn ở đây. Hắn mồ hôi lanh chảy dòng dòng.
“ Lý Thuận làm cái chó gì mà chuyện này không hay biết gì cả?”
Ngô Khảo Ký đập bàn tức giận.
“ Bẩm Vương gia, lượng thuốc mỗi năm cho mỗi người tăng không hề nhiều nếu không có thời gian lắng lại vài năm sau đó mới đối chiếu thật không nhìn ra điểm khác biệt. Lý Bảo bị lý Thuận cướp vị trí Thăng Long nhưng hắn không hận Lý Thuận, đơn giản vì chuyện này là tự thân hắn gặp chuyện, Lý Thuận không hề cố ý tranh cướp.
Vả lại tính cách Ngô Khảo Ký cực ghét người nhà sau lưng nói xấu đâm chọc nhau cho nên Lý Bảo mới nói đỡ.
Thật như Lý Bảo nói chính người nghiện cũng không để ý rằng mình đang tăng thuốc vì nó diễn ra từ từ êm đẹp. Dục tiên dục tử.
Lý Bảo sở dĩ phát hiện cũng là trùng hợp hắn vẫn chưa ý thức được việc dừng tăng liều lượng thuốc phiện là bao nguy cơ.
Lúc này Ký mới nhìn lại sơ đồ các mối quan hệ Cẩm Y Vệ, Chó Săn Người Chiêm. Đường dây liên lạc đến quan viên Chiêm Thành.
Bản đồ chi tiết này chỉ có Cẩm Y Vệ , Đông Xưởng trung tâm này mới có mà thôi, nắm được sơ đồ này có thể hốt sạch mật thám Bố Chính ở Chiêm đấy.
“ Hẳn là đi theo lối này,….” Đối chiếu các mốc thời gian, các sự kiện.
Ngô Khảo Ký dùng bút vẽ một con đường.
Là Chế Bì Ma La cai được thuốc, lần theo Ưng Khuyển sau đó cũng giúp tên này cai thuốc.
Từ Ưng Khuyển này tìm đến Ưng Khuyển có liên hệ với nó cứ lần ngược lần ngang tìm đến Tu Ba Củ Lý giúp tên này cai thuốc.
Cứ vậy mấy năm tuy Bố Chính Cẩm Y Vệ luôn mở rộng Ưng Khuyển và thẩm thấu Chiêm Thành, nhưng Chế Bì Ma La cũng đi theo sau dọn dẹp không ít của Bố Chính.
Điểm đáng sợ của Chế Bì Ma La đó là âm thầm lam việc, khiến cho Bố Chính nghĩ mình vẫn khống chế đám quan viên kia trong tay, nếu trong thời khắc quan trọng đám quan viên này cắn ngược một miếng là Bố Chính chết tươi.
Đương cử thử suy nghĩ nếu Lý Thường Kiệt tấn công vào Chiêm Thành, một tên Ưng Khuyển hay quan viên Chiêm mà Bố Chính nghĩ đang khống chế dẫn đường.
Nhưng thực tế bọn này đã thoát khống chế, dẫn Lý Thường Kiệt vào ổ phục binh? Đó chính là chết.
Còn nữa sự âm thầm thoát nghiện này rất khủng bố, mưu đồ rất sâu, tình báo giả sẽ bay về khiến Bố Chính tin tưởng sử dụng.
Con mẹ chó.
Nét bút của Ký hơi lệch.
Một đám Ưng Khuyển , quan viên Chiêm thành bí ẩn mất tích? Đây là cai nghiện không được, thuyết phục không được thì thủ tiêu chứ gì nữa.
Lạnh người… lạnh người.. Ngô Khảo Ký toát mồ hôi hột.
May mà có Lý Bảo, may mà cơ cấu Mật Thám của Bố Chính rất cường, nếu đã nhìn ra đầu mối sẽ rất nhanh tìm được đầu mối.
“ Không đơn giản như vậy, chuyện này không thể đơn giản như vậy” Ngô Khảo Ký điên cuồng lục lại các giữ liệu, thông tin, đầu hắn hoạt động hết công suất để suy nghĩ.
“ 12 tháng hai đã có thông tin cảnh báo về liên minh Chiêm Thành Đông Khmer, Anak Đê. Thông tin do ba quan viên cấp cao của Chiêm đưa về, bọn này tin được thuốc vẫn tăng đều.”
“ 22-tháng hai Bế Bì Ma La cùng Tu Ba Củ Lý cũng truyền tin về mối liên minh 3 quốc gia cùng cảnh báo về một cuộc tấn công vào Bố Chính”
“ Vô lý, nếu như Chế Bì Ma La thoát khống chế thì hắn phải phủ nhận tin liên minh khiến cho Bố Chính loạn tin mới đúng, đằng này hắn lại ngông nghênh truyền tin y đúc đám bị khống chế kia là sao?”
Khó hiểu khó hiểu.
“ Khốn nạn… chó chết … “ Ngô Khảo Ký vội chạy đến ban quân cơ chính là nơi Lý Thường Kiệt và Phụng Càn Vương làm việc cùng chúng tướng Bố Chính.
Quân Cơ Điện, Vương Thành, Chính Hoà.
Ba người ngồi đó im lặng….
Giữa là Cụ Lý Thường Kiệt, Phải có Ngô Khảo Lý, trái là Phụng Càn Vương.
Ngô Khảo Ký đã trình bày toàn bộ vấn đề hắn phát hiện cho nhị lão.
Lý Bảo thì chỉ dám đứng hầu một bên. Toa nhà này đã được giới nghiêm bán kính 50m nội bất xuất ngoại bất nhập.
“Ý ngươi là chúng ta hoàn toàn nhầm, liên quân ba nước hoàn toàn không có ý công chiếm Bố Chính hay là chư có ý đó? Nhưng nếu vậy chúng loan tin này với mục đích gì? Không sợ chúng ta Bố Chính vì tin này mà bưng hang ổ của chúng?” Phụng Càn Vương rất khó hiểu chỗ này.
“ Đây mới chính là chỗ đáng sợ và cao minh của kẻ cầm đầu Liên Minh này, hắn đoán được nội tâm của chúng ta khi nhận tin tình báo sai, kẻ này rất không tầm thường” Lý Thường Kiệt vuốt râu trầm trồ khen ngợi đối thủ.
Ông ta tin những phán đoán của Ngô Khảo Ký.
“ Ý Đại bá là?” Ngô Khảo Ký phát hiện ra bất thường phát hiện ra có âm mưu nhưng âm mưu gì hắn chưa nghĩ đến.
“ Chuyện này thực ra không quá khó hiểu.” Lão Đại Lý Thường Kiệt giải thích.
“ Thỉnh giáo Thái Sư” Lý Nhật Trung chắp tay, ông ta suy cho cùng vẫn thua Lý Thường Kiệt một đầu.
“ Nhóm này là nhóm chắc chắn chúng ta khống chế đúng không? Vậy thông tin họ đưa về là có thật, liên minh ba thế lực này là có. Nhưng đám này không đề cập tới bất kỳ một cuộc chiến nào, hay ý định tấn công ai, điều đó có nghĩa là không có hoặc họ không biết”
“ Nhóm này chính là nhóm thoát khống chế, bọn họ đưa ra hai thông tin. Một là khẳng định có liên minh tam phe thế lực, Anack Đê, Chiêm Thành, Đông Khmer. Nhưng lại bổ xung đến một kế hoạch như có như không về một cuộc tấn công tổng lực Bố Chính”
Lý Thường Kiệt chỉ về hai nhóm người trên mà giảng giải.
“ Nhìn như là đám thoát khống chế Chế Bì La Ma, Tu Ba Củ Lý đang làm chuyện vô nghĩa nhưng đám này rất cao minh. Rất rất cao minh..”
Tất cả người trong phòng đều nín thở im lặng chờ đợi Lý Thường Kiệt giải thích.
“ Bọn hắn nếu nói tin tức ngược lại chỉ làm cho Cẩm Y Vệ rối loạn thông tin một thời gian, nhưng Cẩm Y Vệ rất nhanh sẽ mạnh mẽ hơn thâm nhập cả Chiêm Thành, Anack Đê, và Đông Khmer để xác nhận đúng sai, đến lúc đó đám mất khống chế sẽ bại lộ, sẽ bị điều tra. Cho nên họ sẽ không thể lợi dụng thân phận trong bóng tối mà chọc chúng ta một dao”
“ Còn về phần thêm vào thông tin tổng tấn công Bố Chính lại là một đòn đánh cực khôn ngoan hỏa mù, nếu ta đoán không sai bọn chúng rất hiểu về Đại Việt và tình hình Đại Việt , bọn này phải có tay trong ở Đại Việt người rất hiểu tinh hình của chúng ta và có thể nhanh chóng mật báo cho đám Chiêm Thành”
“ Phải nói kẻ cầm đầu liên minh này rất linh hoạt và rất giảo hoạt. Đại Việt loạn tượng, Đại Việt điều quân phương bắc nhưng Bố Chính vẫn có lực đánh một trận. Nhưng có lực đánh xong không thể xâm nhập sâu Chiêm Thành. Đây là điểm chúng dựa vào để loan thông tin giả tượng hợp quân tấn công Bố Chính”
“ Bọn này đang che dấu mục đích thật sự, bọn hắn là đang tranh thủ thời gian để công chiếm một nơi khác… nếu ta không nhầm đó chính là Tây Khmer”
Ngô Khảo Ký choáng váng.
Cụ Lý nói làm hắn ngộ ra hết rồi.
Bố Chính có thể đánh nhưng không thể thâm nhập sâu Chiêm Thành nếu chỉ dựa vào quân Bố Chính không thôi.
Cho nên Chiêm Thành, Chân Lạp cùng Anack Đê không sợ, họ chỉ cần không bước chân vào Bố Chính thì Bố Chính cũng chỉ quấy nhiễu được ven biển của bọn họ thôi. Không thể có một trận đánh gây thiệt hại toàn diện cho ba thế lực này.
Ngô Khảo Ký đồ rằng lúc này đám người chủ trì các thế lực này đã chuẩn bị sẵn, nếu hải quân Đại Việt xuất hiện ở biển thì bọn chúng sẽ một đường chạy thẳng nội địa.
Như vậy Tây Chân Lạp của Jayavirahvarman II toang rồi, Sri Kottabun mỏ mối Nitrat của Ký cũng toang rồi.
Thằng chó đứng sau vụ này chỉ huy liên minh rất cường, thậm chí hắn đoán được phản ứng của Lý Thường Kiệt khi nghe tình báo giả. Đó là xây dựng phòng tuyền nội địa chờ quân chủ lực liên minh qua, cùng hải quân tập kích bờ biển.
Cách phá sách này chỉ cần rú lui nội địa, không vượt Hải Vân quan là xong rồi. Múc đích của bọn họ là đập tan Tây Chân Lạp, Chân Lạp thống nhất sẽ vơ vét quân hội tụ nhiều đường công Bố Chính, lúc đó mới phiền toái. Kẻ cầm quân bên liên minh quá cáo già.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.