Chương trước
Chương sau

Thật ra Ngô Khảo Ký chỉ thấy tức tối vì vận đen thôi , chứ hắn cũng không lo lắng gì lắm.
Quân bố chính còn ở khá đông.
Bố Chính Tổng 27 vạn người giờ thêm Hoan Châu 8 vạn là 35 vạn người. Khi xưa có năn vạn quân ( không tính Châu Âu Binh, Hán Binh, Triều Tiên Binh , Mã Lai Binh 1,5 vạn mà Ký lang thang ở nảo nào).
Giờ từ Hoan châu có thể vớt ra được tầm một vạn dự bị quân.
Năm vạn quân thực tế tinh nhuệ thường trực là 3 vạn còn lại hai vạn là dự bị, đánh xong năm vạn này phụ nữ Bố Chính phải ra trận rồi. Đây là tất cả vốn của Bố Chính.
Ngô Khảo Ký lần này dẫn quân đi phương bắc lấy thêm 5000 quân Bố Chính góp vào 1,5 vạn quân sẵn có của hắn cho đủ hai vạn. Lý Từ Huy lại lấy một vạn tinh Nhuệ Bố Chính đi Thăng Long làm Cấm Vệ quân.
Do đó Bố Chính chỉ còn lại 1,5 tinh nhuệ 2 vạn dự bị gốc Bố Chính, 1 vạn dự bị gốc Hoan Châu. Nhưng may quá Lý Từ Huy đuổi 8 ngàn Thiên Tử Quân tinh nhuệ nhất Đại Việt về đây cho nên coi như quân Bố Chính vẫn same same như vậy không đổi gần 6 vạn quân.
Nay nếu Ngô Khảo Ký tức tốc điều một vạn quân Cấm Vệ ở Thăng Long về Bố Chính thì có thể nâng quân số ở đây lên 7 vạn.
Bảy vạn trong tay hai ông thần Lý Thường Kiệt và Phụng Càng Vương thì … Ngô Khảo Ký không lo gì. Nhất là lúc này lại có súng cối mới ra lò. Vui nhất đây là Bố Chính, cái nôi công nghiệp, tức là vừa đánh vừa sản suất ngon ơ.
Bố Chính lại có lợi hải quân vô địch, cho nên bọn khốn kia nếu muốn đánh Bố Chính chỉ có thể đi đèo Hải Vân. Mẹ kiếp ở đó đã bị Lý Từ Huy xây chằng chịt các quan ải. Để xem liên quân ba nước Đông Nam Á mạnh cỡ nào? Nói thật Ký rất muốn ở lại đây đập nhau với lũ khốn này. Đánh Quảng Tây chỉ vì Lý gia nên hắn không quá hứng thú. Nhưng vì vị trí chính trị của bản thân hắn phải ngược bắc mà đi thôi. Nghĩ mà tiếc thật rất muốn huỷ diệt ba con hàng nhảy nhót này trong tay rồi.
Hai lão đại bắt đầu bàn bạc về chiến trận bố chí, Ngô Khảo Ký ngồi một bên nghe ngóng tình hình.
“ Hử tại sao không bố trí phòng thủ ở Hải Vân đèo sau đó cho hải quân đánh ngược phía sau cắt tiếp tế?”
Ngô Khảo Ký chen mồm.
Lý Tường Kiệt giơ tay muốn động cơ mà thằng khốn này ôm chắt lấy đầu từ lâu mới mở miệng, không có chỗ ra tay.
“ Bất học vô thuật, Hải Vân Đèo là cái dạng gì địa hình? Nơi này đánh thủ là thủ chết, không thể biến trận hay linh động. Cái đỉnh Hải Vân là một nơi khó tiếp cận đối với cả ta lẫn địch… nơi này xây quan ải không sai, nhưng chỉ để phòng thủ tiểu tặc nhóm, đánh những trận vừa và nhỏ…”
Lý Thường Kiệt bắt đầu giảng giải quân sự cho Ký, thật Ký vẫn phải học rất nhiều.
Hải Vân Đèo Hùng Quan tưởng là một người thủ vạn người không thể qua. Đúng , ai chẳng tưởng vậy, vì nơi đó cao hiểm yếu khó tiếp cận, muốn công phá nó là khó vô cùng.
Nhưng nơi này khó cho cả quân ta tiếp cận chi viện.
Đường đèo quá nhỏ lại quá phức tạp nguy hiểm, nếu chơi thủ Hải Vân trong những trận thực sự lớn tức là nơi này sẽ hút quân, Hút quân xong đôi bên lại chỉ có ở một đoạn đèo nhỏ dằng co công thủ.
Loại này chiến tranh mọi ưu thế của Bố Chính bị giảm xuống thấp nhất. Ví như Bố Chính mạnh pháo, làm sao bố trí nổi trận địa pháo có sức sát thương trong một khoảng chật hẹp. Bố Chính mạnh về cơ động trang bị, tổ chức , thích hợp dàn quân đánh quy mô quy củ. Nhưng đánh ở Hải Vân thì Bố Chính bỏ qua ưu điểm này. Hãy xem một vạn tinh nhuệ Bố Chính bị Lý Kế Nguyên vây ráp bằng 5000 quân trong mấy tháng ở Chi Lăng là hiểu. Tuy không thiệt hại nhiều nhưng tiến không được.
Thứ ba đó là Bố Chính vô địch Hải Quân nếu đánh trên núi tức là bỏ qua hoàn toàn ưu thế hải quân.
Cho nên giờ chỉ có hai phương án, một là tiên phát chế nhân, đánh thẳng vào
Anak Đê, Hoặc Chiêm Thành bằng đường thuỷ , Sau đó quân địch bị hút vào nơi đó thì bộ binh sẽ vượt qua Hải Vân đánh gọng kìm.
Phương án thứ hai đó chính là lập tức di dân dụ địch vào sâu nội địa bố trí trận địa pháo , đội hình bộ kỵ làm một trận tiêu diệt chủ lực quân Địch sau đó mới là tổng phản công quét sạch phương nam.
Hai pháp này đều có ưu khuyết điểm cần hết sức cân nhắc lựa chọn.
Lại nói Ký khi đi khỏi Bố Chính là chưa thu phục và chỉnh lý hai Châu Ô Rí ( Huế ngày nay). Làm sao có thể hiểu hết địa hình của nơi này.
Đèo Hải Vân hay lúc này Lý Từ Huy cho xây dựng một Quan Ải hùng vĩ trên đó nên được dân gian gọi là Ải Vân. Tức là cửa Ải trong mây. Nhưng thực tế nơi này tên đầy đủ là Vân Hải Quan.
Trong ấn tượng của một người hiện đại như Ký thì chỉ biết Đèo Hải Vân là tuyến huyết mạch trên bộ thông Bắc Nam.
Cho nên hắn nói chỉ cần thủ Hải Vân Quan thì một người chống đỡ vạn người khó qua.
Có cái máu, kiên thức Ký ba nhập ba nhèm, lấy thời tương lai để đánh giá hiện tại là chết rồi.
Vâng Tương Lai Đèo Hải Vân là huyết mạch vì nó là con đường gần nhất thông qua dãy Bạch Mã nối Bắc Nam. Không ai chối cãi.
Nhưng nó lại không phải con đường duy nhất thông qua giãy Bạch Mã này.
Vì Bạch Mã Lĩnh chạy xuyên từ Tây Bắc- Đông Nam cho nên tạo thành từng dãy từng dãy núi đan xen chạy theo hướng này. Giữa hai dãy núi tức là thung lũng, mà đã là thung lũng là có thể đi.
Cho nên đi dọc thung lũng bên dưới Bạch Mã Lĩnh hoàn toàn có thể vòng qua mà công vào Hoá Châu Thành ( Huế ngày nay).
Tuy rằng đi con đường thung lũng này rất khó , rừng thiêng nước độc nhưng là có thể đi. Hơn nữa người Chiêm, người Anak Đê là kẻ thiện đi rừng và thông thạo địa hình nơi đây. Làm sao chỉ ôm Hải Vân thủ được?.
Tất nhiên Lý Từ Huy không ngu, cụ Kiệt càng là quái cùng quân sự lão thành. Con đường này đã sớm bị họ phát hiện và cũng cho dựng quan Ải bịt lại có tên Khe Tre Quan. Nói về thông địa hình thì bên Bố Chính đâu kém, họ có quân Sanock đầu hàng cùng mấy vạn người Chiêm ở Ô Rí làm tai mắt thôi.
Nhưng như đã nói thủ đèo tiêu cực trong trận chiến lớn là không phù hợp năng lực của quân Bố Chính.
Hai anh đại Lý Thường Kiệt cùng Lý Nhật Trung đang bàn về công vào liên quân ba nước lãnh địa hay dụ quân địch vào Châu Hoá, Châu Thuận để diệt.
Hai cách đều ưu khuyết điểm rất khó chọn lựa.
Cách thứ nhất công lãnh địa địch quân tương tự như đã làm đối với người Tống. Tiêu diệt sinh lực địch phá tan cơ sở vật chất chuẩn bị chiến tranh của họ, bắt tù binh, đốt phá, thậm chí đồ sát quy mô rộng.
Nhưng liên quân ba nước không phải Tống, Tống đánh chính quy, nơi nào tụ binh, nơi nào kho bãi nơi nào luyện quân rất dễ dò. Vì người Tống thói quen lấy thành lớn hào sâu làm căn cứ sau đó đánh lan ra.
Cho nên tập trung dò xét các thành lớn thể nào cũng tìm ra dấu vết.
Nhưng người Chiêm, Anak Đê lại không có thói quen này. Cho nên muốn đánh qua phe địch và tìm chủ lực của họ tiêu diệt là khó lắm khó lắm.
Đám này chạy trốn rất thiện nghệ, núi sâu, rừng rậm thấy không ổn là té ngay. Cho nên đánh qua có thể đốt mấy cái thành, cướp mấy vạn dân, nhưng khả năng cao không bắt được chủ lực địch, cứ mải mê đi tìm sẽ rơi vào sa lầy trong vùng địch lúc nào không hay.
Đây là cai khó khi đánh với người Chiêm, người Anack Đê.
Chiếu như vậy thì dụ địch xâm nhập rồi tiêu diệt chủ lực, tiến lên đánh phản công quét luôn một đường phương nam? Đây là tuyệt hảo kế?
Lại cũng không phải, cái gì cũng có lợi có hại.
Dụ địch đồng nghĩa chiến trường trên đất Việt, đánh thắng hay thua thì tổn thất bên ta vẫn rất rất đại.
Chỉ riêng việc di dân, bỏ mùa màng đã là siêu cấp thiệt hại.
Thứ đến dụ địch là để thời gian cho liên quân ba nước chuẩn bị và hội quân tiến đánh. Dụ địch đồng nghĩa cho địch cơ hội tiến vào nội địa, đến lúc đó nếu ta không địch lại tức là toang toàn tập. Đây là con dao hai lưỡi.
Cho nên hai lão đại này quyết định kết hợp cả hai.
Phụng Cản Vương đế hai châu Hoá – Thuận tổ chức di dân sâu vào nội địa sau đó xây dựng phòng tuyến. Trong khi đó Lý Thường Kiệt sẽ dẫn hải quân cướp phá đánh dọc bờ biển Chiêm, Ânck Đê phân tán sự chú ý của chúng cũng như khiến chúng thiệt hại. Không cần tìm chủ lực, không cần đi sâu nội địa. Khủng bố tinh thần quân địch, kéo thời gian cho Lý Nhật Trung bố trí là được.
Ngô Khảo Ký giơ ngón tay cái khâm phục, hai con già này tính toán không bỏ sót, lại am hiểu địch ta, biết rõ địa hình, hiểu rõ mạnh yếu. Ký tham gia cái máu , tổ bêu xấu mà thôi
“ Hai bộ xương già rất dẻo dai, bố trí không lọt, Thống Chế ta đây rất hài lòng, thôi hai vị tiếp tục, bản Thống Chế về nghỉ ngơi” Ngô Khảo Ký xấu hổ cười cợt nhả bỏ đi.
Hắn đi được hai bước thì dừng lại mà hỏi.
“ Đại Bá, Cha Vợ.. tin tức tình báo của các ngươi là từ đâu có?” Ngô Khảo Ký lấn cấn vấn đề này.
“ Thì không phải ngươi đã khống chế một đám quan viên của Chiêm Thành ư. Tin tức này chủ yếu đến từ thân vương Chế Bì La Ma, Cùng một số quan viên cấp cao của Chiêm Thành, Cẩm Y Vệ đã xác định qua” Lý Từ Huy trả lời.
“ Nói lại mới đáng sợ, thằng con rể kia, mày đã nhét bao nhiêu mật thám vô Thăng Long vậy?” Lý Nhật Trung quát lên.
Đến nay với ông hoàng tộc đã nhòa, ông biết chống không lại Bố Chính, Lý thị lại có đường lui như vậy đủ rồi, nhưng vấn đề là đến Bố Chính rồi mới biết Thăng Long từ lâu đã bị Bố Chính đục thủng lỗ trỗ, cũng bởi tay một thằng này, cho nên vẫn căm lắm.
“ Ít thôi ít thôi… cha vợ xương già cẩn thận vận động quá độ”
“ Ta chưa có già, thằng khốn ngươi cài bao nhiêu mật thám xung quanh ta?” Lý Nhật Trung quát lớn.
“ Ngài bình tĩnh Cha vợ, ngài là cha vợ ta phải nể mặt chứ… làm gì cài cắm cái gì” Ngô Khảo Ký cười hì hà đầy hòa khí.
“ Vậy mới được chứa…” Lý Nhật Trung thỏa mãn hư danh vuốt râu rung đùi đắc ý.
Đúng lúc này lão trợn mắt.
Ngô Khảo Ký từ xa giơ lên một bàn tay xòe năm ngón..
“ Năm người… đã rất chiếu cố Cha vợ Đại Nhân, chỉ có năm mật thám không hơn”
“ Thằng khốn này” Lý Nhật Trung tức giận đến râu tóc dựng ngược thò tay vớ lấy hia đang đi dưới chân.
“ Phụng Càn Vương… phong độ … phong độ” Lý Thường Kiệt nhắc nhở.
“ Phù… phù… phù…” Lý Nhật Trung thở dốc lấy bình tĩnh lại. “ Thái Sư ngươi xem… nó như vậy ai chịu nổi?”
Lý Từ Huy cười khà khà…” quen dần quen dần thôi… nào lại đây chúng ta tiếp tục bàn bạc”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.