Lý Thường Kiệt lúc này trên đường về gần tời Bố Chính thì nhận được thông tin từ Thăng Long chuyển về, ông chỉ hơi nhíu mày một chút rồi cũng không bận tâm thêm nữa.
Nhớ lại trận đáng trên sông Lam thì cụ Kiệt vẫn còn tâm phục tinh thần chiến đấu của quân Nghệ An, thế nhưng vì Bố Chính, vì Đại Việt tương lai, vì Ngô gia cụ không thể nương tay mà gạt bỏ họ. Đây chính là cái giá phải trả cho việc thay đổi thể chế, không thể có một sự thay đổi thế chế với cái giá nhẹ nhàng.
Đều là con em đất Việt , phải xuống tay với một đám tinh hoa người Việt như vậy thì cụ cũng chẳng vui vẻ gì, do đó thực hiện xong mục tiêu cụ cũng lầm lũi mà quay về Bố Chính. Thân hình có vẻ lại hơi chùng xuống đôi chút, ngọc diện gương mặt lại thêm nét già nua.
Ngày đó quân Nghệ An quả thật hung mãnh vô cùng, chiến thuyền nhỏ nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, chiến hạm Bố Chính với pháo Phật Lãng Cơ tốc độ bắn đã rất nhanh nhưng chỉ có thể thực hiện ba lượt thì quân Nghệ An đã áp sát. Lúc này 300 chiến thuyền của Nghệ An đã bị bân rụng đến hơn sáu mươi chiếc, có thể nói là tổn thất đã quá 20%. Vậy nhưng nhánh quân này không hề tan rã. Ngược lại còn hăng hái hơn mà xông lên chiến đấu.
Đầu tiên các thuyền nhỏ sẽ lao nhanh đến cạnh sườn thuyền Bố Chính để ẩn nấp, tránh đạn pháo cung tên, sau đó họ dùng móc câu quăng lên mạn thuyền của Bố Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338785/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.