Ngô Thường Hiến chuẩn bị cho giây phút cuối cùng, ông tha quyết tử nhưng không phải cái kiểu tự sát mà là yêu cầu một trận chiến cuối cùng của cuộc đời, một cái chết vinh quang của chiến tướng trên xa trường.
Bất ngờ lúc này từ phía sau lưng Ngô Thường Hiến vang lên tiếng chuông thu quân dồn dập. Điều này làm ông ta bất ngờ vô cùng, bởi lẽ người có thể ra mệnh lệnh thu quân chỉ có chính bản thân ông ta, ngoài ra còn có hai vị phu nhân.
Hai vị phu nhân cũng làm sẵn tư thế tự sát sau khi Ngô Thường Hiến tử trận.
Thường Hiến không hiểu tại sao phu nhân của ông ta lại hạ lệnh thu quân tiếng chiêng gõ gấp, nhưng ông ta cũng không gấp nhất thời. Hôm nay chưa thể tận đánh cho đến chết thì vẫn còn ngày mai, nói chung là nếu đã chí tử thì luôn luôn có cách không cần quá gấp gáp.
Thường Hiến theo quân lui về doanh địa, Lý Hoằng Chân cũng không đuổi theo, mục đích của anh em nhà Hoằng Chân Kế Nguyên là vây khốn Thường Hiến tạo sức ép cho Ký và Tích chứ không thực sự muốn giết người này.
Chỉ một canh giờ chiến đấu mà mỗi bên đã thiệt hại gần ngàn người, cả một đoạn thung lũng máu các chiến sĩ Đại Việt đã chảy thành suối nhỏ.
Thường Hiến toàn thân chiến giáp là vết máu , toàn thân vết thương nhẹ mấy chỗ cứ vậy mà hấp tấp hồi doanh.
“ Hai vị phu nhân, vì sao lại đánh chiêng thu quân?” Chưa bước vào lều lớn thì Thường Hiến đã quát vang mà hỏi, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338766/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.