Ba ngàn tử sĩ lại là tinh nhuệ chứ không phải pháo hôi, Phụng Càn Vương quả thật dám bỏ.
Đám người này trong đêm tối không sợ đạn pháo vèo bay qua đầu mà như u linh trong bóng đêm, miệng không rên một tiếng cứ thế thẳng tiến về phía doanh trại của địch quân.
Trong lúc quân đội của Kiều Tiên đang còn vật vã tìm cách đối phó hoả pháo từ khắp nơi dội vào doanh trại thì đám tử sĩ không sợ đạn rơi cạnh thân đã thành công tiến sát lại đại doanh Kiều quân.
Thiên tử binh có tinh nhuệ không? Không thể nghi ngờ chắc chắn là có, nhưng vấn đề là họ được tổ chức trong tay người cầm quân trình độ nào thì sức mạnh sẽ được phát huy ở tầm đó.
Kiều Tiên chưa đủ bản lãnh tổ chức , dẫn binh với quy mô vạn người, đó là điều không thể chối cãi, hắn là chưa có kinh nghiệm dùng pháo chiến đấu, đó chính là hiển nhiên.
Luỹ đất đắp vội của Kiều Tiên tuy có thể làm căn cứ công sự cho hoả pháo của hắn đánh trả bên ngoài nhưng vấn đề là pháo thủ bên trong Kiều doanh không có mục tiêu để công kích, pháo tự hành của Thiên Trường quân liên tục bắn rồi vừa di chuyển vừa tái nạp đạn sau đó lại đến vị trí mới nhả đạn. Cách đánh đó khiến Kiều doanh quá rối.
Tổ chức quân ra ngoài săn pháo, Kiều Tiên binh vừa ít hơn, chất lượng không cao hơn, lại không có kỵ binh, hắn không dám ra ngoài.
Luỹ đất nhỏ bé của Kiều doanh chẳng đủ cho một phần tư số quân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338756/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.