Chương trước
Chương sau
Thật ra kế sách của Tống Kiệt quá sơ sài, Ký không coi trọng, vì xuất thân của Tống Kiệt đã quyết định tất thảy, hắn không bao giờ có thể đăng ngôi cửu đỉnh ở Đại Việt.
Anh tài Đại Việt quá nhiều, Lê , Dương, Đỗ,… các đại thế gia còn đó đời nào để cho Tống Kiệt có thể nhảy nhót lâu. Vấn đề đó là bệnh dịch phát tác đúng là một cái khó giải quyết, ai cũng tiếc mạng của mình, nếu như không giải quyết được bệnh dịch thì rất khó có khả năng một đội quân nào đó sẽ xông đến Thăng Long cần Vương, kể cả Ký cũng không dám. Không thể đem tính mệnh của mình ra đánh bạc.
Cho nên lúc này Tống Kiệt với cái kế đầy sạn ngắn hạn không tương lai của hắn vẫn đàn nhảy nhót sinh long hoạt hổ ở Long Thành khu vực.
Điều này rất không khó hiểu, Đại Việt không thiếu người thông minh, người đứng bên ngoài nhìn vào tuy không thể suy đoán rành rọt như Ký nhưng cũng có suy luận của bản thân. VẪN NÓI, thế giới này cổ đại, tuy người cổ đại thiếu thông tin nhưng không phải họ ngu.
Nói hơi buồn cười một chút, người cổ đại không có GPRS, không có anh Google , không có vệ tinh do thám, không các công cụ hỗ trơi như người hiện đại, cho nên tầng lớp trí thức của người cổ còn chăm động não hơn người hiện đại. Vì sao? Vì thiếu thông tin cho nên họ ngoài động não suy luận để biết đáp án thì còn có thể làm gì?
Không như người hiện đại, động một chút là bấm máy xoạch xoạch tra tra cứu cứu, rất nhanh đã có đáp án mà chẳng cần mấy động não tư duy.
Cho nên thằng nào xuyên mà nghĩ mình bố đời là chết cmnr. Vì cùng rơi vào hoàn cảnh thiếu thông tin, một thằng quen động não, một thằng quen tách tách hỏi anh Google thì đáp án sẽ ra sao tự rõ.
Nhất là trong đấu tranh chính trị ở thời điểm mà lịch sử đã thay đổi hoàn toàn, lúc đó người xuyên chẳng còn ưu thế của … biết trước, cực kỳ dễ bị làm thịt bởi đán cổ đại đầu toàn sạn do nhiều năm thói quen động não âm người.
Những lão đại chuyên âm người của Đại Việt dĩ nhiên nhìn ra được sự bất thường của Tống Kiệt. Đã ngu ngốc thì đừng mong thành Lão Đại, mà Lão đại ngu ngốc thì Đại Việt nhỏ bé có thể ngang nghiên dành lại độc lập sau đêm trường Bắc Thuộc lần I? Câu trả lời, mấy lão đại nhà ta từ thời cổ cho đến hiện tại đều rất khủng, chẳng qua dân số ít, mảnh đất hẹp dài này không đủ để họ thi triển tài năng mà thôi. Nếu đám này vứt cho Tống Béo sử dụng thì… thôi không dám tưởng tượng.
Phat hiện bất thường của Tống Kiệt cho nên không ai đụng, hay nói đúng hơn là chưa ai đụng.
Có câu ăn cỗ đi trước, lội nước lò dò theo sau, ai cũng nhìn ra Thăng Long Thành lúc này là một vũng nước siêu cấp đục, chưa mội kẻ nào nguyện ý nhảy vào. Tất nhiên tất cả đều có một chữ chờ trong đầu, chờ cho tình hình thêm sáng tỏ mới có thể quyết định.
Đủ loại biểu hiện bất thường của Tống Kiệt và đám Thiên Tử Quân ở Long Thành khiến các thế lực nghĩ đến một kết luận đáng sợ. Tống Kiệt có thể khống chế dịch bệnh. Tức là hắn có thể giúp người không bị mắc bệnh và cũng có thể gieo bệnh khắp nơi.
Không ai mù, các biểu hiện giả thần giả thánh của Tống Kiệt sao có thể qua mắt được đám lão Đại Đại Việt.
Thế nhưng kết luận này lại khiến các thế lực sợ hãi Tống Kiệt.
Điều này không khác gì chiến tranh hiện đại một phe có vũ khí sinh học, nhưng quân đội ít, phe còn lại đông nhưng không dám đánh vì… sợ.
Tất nhiên người ngoài dễ nhìn nhưng ngươi trong cung khó nhận ra. Đây gọi là dưới chân đèn thì tối, hay người trong cục thường không rõ ràng là vậy.
Ỷ Lan Thái Hậu Lê Yến Loan dĩ nhiên là một siêu cấp kiệt suất nữ nhân Đại Việt. Một minh chứng rõ ràng nhất cho việc phụ nữ Việt tài trí không thua đấng mày râu, cái tài của bà cong vượt qua nhiều lão đại khác của Đại Việt. Minh chứng rõ ràng nhất đó chính là bọn họ quy phục sự lãnh đạo của bà. Đến ngay cả Lý Thường Kiệt cũng sợ rằng không sánh bằng nếu so sánh về nội chính một đạo cùng cân bằng chính trị.
Tất nhiên tài năng nhưng không phải hoàn mĩ, bà cũng có một số mặt thường tình phụ nữ, ví như tính chiếm hữu mạnh mẽ. Lại thêm khả năng ham muốn trưởng khống gần như bất tận đã khiến xảy đến thảm sự Thượng Dương Hoàng Thái Hậu.
Đáng lẽ nếu đã chiến thắng trong đấu tranh chính trị thì bà không nên ép Thượng Dương cùng bảy mơi hai phi tần cung nữ của Lý Thánh Tông hoàng đế tự vẫn rồi chôn chung. Đây chính là một vết đen trong tiểu sử của Bà.
Tất nhiên lúc này chúng ta không nói về điều đó nữa đó là chuyện đã xa xưa. Vấn đề hiện tại mới đáng lo lắng. Ỷ Lan Thái Hậu tự nhốt tự cách ly mình trong Điện Diên Khánh, từ khi hai con trai của bà là Càn Đức cùng Càn Quyết mắc bệnh thì nàng với tâm tình của một mẫu thân đã không thiết gì đến công việc triều chính.
Vốn Hoàng Cung đã bị bưng bít thông tin lúc này lại càng bị cô lập. Từng thế lực từng thế lực trung thành cùng Ỷ Lan bị Tống Kiệt bóc rỡ. Hắn mấy tháng có thể làm điều người khác cả đời không làm được vì hắn nắm trong tay bí mật về dịch bệnh.
Có thể nói đơn giản thuận thì sống nghịch thì chết, không ai biết được miễn dịch đã có thì mãi mãi không sợ bệnh. Nhưng mọi người lại tin lời ma mị của Tống Kiệt “ Hắn có thể ban khả năng miễn dịch bệnh thì cũng có thể tước đi của họ”.
Chỉ nội khả năng này đã khiến cho Tống Kiệt vừa lợi dụ vừa đe doạ để thu phục hàn loạt thế thực vừa và nhỏ xung quanh Thăng Long cho bản thân hắn dụng.
Một vạn bốn ngàn thiên tử binh nghe nói có thể là to. Chiếm gần nửa thiên tử quân tinh nhuệ Đại Việt cơ mà?
Nói thật ai nghĩ vậy Đại Việt chỉ có nhúm quân đó chắc hẳn sẽ chết rất thảm khi đem quân ngược người Việt.
Nên nhớ Lý gia vẫn chưa hoàn toàn tiến lên trung ương tập quyền. Quân đội không hoàn toàn nằm trong tay trưởng khống của Long Thành mà là Lý gia nắm trong tay lực lượng lớn nhất, tinh nhuệ nhất 36 ngàn thiên tử quân mà thôi.
Các loại binh lực khác là Lộ Quân, Sương Quân, Hương Binh. V.v….
Thật cái tên nghe rất giống với Tống quân cơ chế nhưng khác mẹ hoàn toàn về bản chất.
Tống đã tiến lên trung ương tập quyền từ lâu, Lộ, Châu, Phủ Sương binh, Hương binh đều thuộc triều đình trung ương quản, số lượng định rõ, chất lượng yếu kém dùng để phòng tiểu tặc trong vùng như cướp trộm.
Nhưng Sương Binh, Hương Binh ở Đại Việt ý nghĩa nó khác, đây là thơi kỳ bán trung ương tập quyền, hơi thở cát cứ phân quyền tràn ngập, mỗi vị tướng quân đều nuôi một lượng thân quân nhất định. Tất nhiên số lượng thân quân của từng đối tượng được triều đình quy định rõ, ví như Vương gia thân quân 1 ngàn, Công tước 500, hầu tước 300 vân vân… nhưng mấy ai tuân thủ đúng điều này, thân quân, tinh bịn của mỗi người mỗi tộc đều ẩn trong danh nghĩa gia đinh. Gia đinh không đủ thì Phủ Binh, Sương binh ở vùng họ cai quản.
Cho nên đừng coi thường sức chiến đấu của Sương Binh Đại Việt, vì biết đâu đấy ngóm này là trá hình tinh nhuệ bịn của một vị đại nhân nào đó.
Lại càng không nêm khinh thường gia đinh của Đại Việt, nhóm này không phải gia đinh đội mũ xanh bên tàu đi bắt gà trộm chó ức hiếp dân lành, đây là một nhóm được đào tạo quan sự bài bản từ nhỏ và là gốc lập thân của các thế gia Việt.
Nói chung người Việt vẫn thượng võ.
Nói dài như vậy để hiểu một vạn bốn ngàn thiên tử binh trong tay Tống Kiệt chưa là cái thá gì ở mảnh đất này.
Ngày 24 tháng 11, Hoàng đế băng hà, ngoại cung không ai biết, Ỷ Lan Thái Hậu trong cung vội làm lễ đăng cơ cho con thứ hai của mình là Minh Vương Lý Càn Quyết đàn mủ bệnh đầy người hơi thở thoi thóp.
Tống Kiệt quy củ vào cung Tôn Lý Càn Quyết lên Hoàng Đế, , niên hiệu Thiên Thuận.
Tiểu Hoàng đế đăng vị hai ngày băng hà. Thụy Hiệu Thuỵ Hiệu Thuận Thiện Minh Nhân Ứng Vận Quảng Hiếu Hoàng Đế. Miếu Hiệu Lý Hiếu Tông.
Ỷ Lan như phát điên rồi, nàng không còn chút ham muốn sinh tồn nữa, trong mấy ngày hai đứa con tri yêu dấu của nàng đã âm dương cách biệt, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Chưa phải hết chuyện.
27 tháng 11 năm đó. Tống Kiệt Dẫn theo Sùng Hiền Hầu vào cung phò hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn Đại Việt , niên hiệu năm thứ nhất Tân Khởi.
Vì Sùng Hoàng Đế nhỏ tuổi nên cần người nhiếp chính, Lý Kỳ Oanh làm nhiếp chính từ quận chúa tăng thành Động Thánh Vương Mẫu, thân làm chị giúp em quản việc quốc gia. Tất nhiên Kỳ Oánh chỉ là một tông thất nhánh xa vốn không thể đứng ở vị trí này nhưng mẫu thân của Sùng Hiền Hầu qua đời sớm. Và Ỷ Lam Thái Hậu bị Tống Kiệt dùng vũ lực nhốt vào Thượng Dương cung, nơi bà đã từng nhốt Thượng Dương Hoàng Thái Hậu.
Lúc này thế cục có vẻ sáng tỏ đôi chút, hoá ra thằng này muốn làm Đổng Trác, Thào Tháo , nắm thiên tử lệnh chư hầu.
Lúc này một đám lão Đại Đại Việt đã nhìn ra một chút manh mối.
Các thân vương họ Lý đóng quân bên ngoài cũng dục dịch, đối với họ đây không phải là không có cơ hội làm gì đó.
Đúng như Ký suy nghĩ, kế của tên Tống Kiệt vẫn mang tính ấu trĩ cùng viễn vông, nhưng hành động của hắn thực sự sẽ gây hậu quả vô cùng cho một Đại Việt thống nhất. Đó là phân ly.
Hoa Lư đại bản doanh của Cẩm Y Vệ Bố Chính, đám người Ngô Biển đã tới nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.