Chương trước
Chương sau

Khảo Trung bước tới bên tên tráng hán có cái khung giá áo cao lớn , kẻ đầu tiên dám nhảy ra mắng Liêu Đông Vương.
Lúc này quân Liêu Đông đang phát gạo ăn hai ngày cho đám người này.
Sở dĩ phát gạo vì lương khô không đủ, đây là hàng của Bố Chính viện trợ, làm gì có nhiều? Nó chính là quân lương quan trọng nhất giúp kỵ binh Liêu Đông có thể dong duổi khắp thiên hạ mà không sợ đói mệt.
Ngựa thảo nguyên đã là giống thích nghi tốt, chỉ cần ăn cỏ thuần vẫn không xấu ngựa, giờ thêm kỵ sĩ có lương khô bên mình thì đúng là đánh khắp nơi không cần tiếp tế.
Lương khô có đủ dinh dưỡng, nhẹ, mang được đủ nhiều, bảo quản bao lâu. Đó là thức ăn tối quan trọng giúp Liêu Đông kỵ binh giữ sức chiến đấu ở nơi xa nhà. Cho nên lương thảo này không thể đem chia cho dân chúng được.
“ Xin đừng , xin đừng đánh cha ta...” cô bé gầy gò lại quật cường tiến lên.
Người đàn ông cao lớn lúc này cười khổ một tay giữ lại cô bé bên người, mội bàn tay to lớn khác thì gãi gãi sau gáy liếc nhìn đám quan binh đàn đứng trước mặt mà cười xấu hổ.
Hắn mắng Liêu Đông Vương không vì ác tâm mà thực là vì tình cảm quá xúc động khống chế không nổi.

Đâm người như Lưu Hữu An thì có thể lờ mờ đoán ra chỗ sai sai trong lập luận của quân Liêu Đông. Nhưng đám học thức này bụng đầy mưu mô và toan tính cá nhân cho nên không đi vạch trần.
Nghĩ lại một chút đi, nếu Liêu Đông không tụ binh mười lăm vạn ở Trường Thành, Triệu Húc có hoảng sợ mà thực hiện kế vườn không nhà trống? Nếu không thực hiện kế này tuy Hà Băc hạn hán nhưng với lương thực dự trữ vẫn có thể cầm cự chút, lại thêm Biện Kinh tiếp tế có thể vượt qua hạn hán khả năng khá cao.
Tất nhiên không thể nghĩ thái quá đổ tội lên đầu mọi tội lỗi cho Liêu Đông Vương được. Nếu Tống không bội bạc từ chối trả 500 vạn lượng, nếu Tống không ra tay đánh quân của Công Ty Đông Hải Đại Việt thì sao Tước tụ binh. Tất cả đều có nguyên do của nó.
Lại nói cho dù Tước tụ binh thì Đại Tống cũng có thể lựa chọn đương đầu ở Bắc Bình - Tế Nam phòng tuyến.
Đằng này Đại Tống sợ hãi co vòi chơi kế vườn không nhà trống đó chính là lựa chọn của Triều Đình Tống, họ không thể tránh tội này được.
Lại nói kể cả thực hiện kế vườn không nhà trống lùa dân qua Hà Nam, nhưng nếu triều đình Tống có tâm, quan tâm đến đời sống người Hà Bắc thì đâu đến nỗi xác người chết đói đầy đường như vậy. Đâu đến nỗi người Hà Nam coi lưu dân Hà Bắc như súc vật mà trà đạp.
Cho nên nếu tính tội một cách công tâm , Tước ba phần thì Đại Tống bảy phần. Nay Tước vào Hà Bắc không giết lính Hà Bắc, lại an trí họ chỗ ở thức ăn, cho dụng cụ trâu bò canh tác. Đây chính là chuộc được ba phần lỗi của hắn.
Tiếp theo Tước kế trong kế, mưu liền mưu lúc này thành công vào Hà Nam giải cứu người Hà Bắc, lại thêm chính sác an cư thuế má siêu việt đối với nông dân ở Hà Bắc... đây chính là đại ân.
Cho nên giữa Tước và dân Hà Bắc có sâu xa, nhưng công tâm mà nói đó là âm nghĩa, thâm hậu tình cảm.
Có được điều này vì Tước hắn thấm nhuần tư tưởng của Ký. Thương dân như con không phải khẩu hiệu mà phải hành động. Tân Bình Lộ quá thiếu người, mỗi người dân, mỗi hộ gia đình đối với Ký là tài nguyên quý giá, mỗi hộ không an ổn là Ký cảm thấy không yên.
— QUẢNG CÁO —
Cái thái độ này, cái tư tưởng này ảnh hưởng nặng nề tới Tước vốn đã sống một thời gian dài ở Bố Chính và tận mắt thấy nơi đây thay da đổi thịt.
Tước cũng muốn Đại Nguyên của hắn như Bố Chính, phát triển kinh tế dựa vào giao thương, thu thuế ruộng của nông dân không cần quá nặng nề. Khuyến nông nhưng cũng khuyến công , khuyến thương, chỉ như vậy mới giàu được. Tước không muốn mãi ăn bám Ký. Dù sao hắn cũng trưởng thành rồi, lại là Đế của một quốc. Ngửa tay xin tiền , hơi bị ngại ngùng.
Chính cái tư tưởng này khiến ngay cả lúc bận bịu việc chiến nhưng Tước không quên việc quan tâm cuộc sống dân tường trong lãnh thổ quản hạt của hắn.
Người thảo nguyên vào quan nội tránh rét là một chuyện.
An cư cho bốn mươi vạn nghĩa quân Hà Bắc về vùng duyên hải phía Đông Tế Nam là chuyện thứ hai. Nơi này cạnh Đông Di nơi mà hải quân Tiếu Việt Hải Quốc có thể tiếp cận rồi tiếp viện lương thực.
Bố trí này làm giảm thiểu công sức vận lương, bốn mươi vạn dân quá nhiều người. Lương thực trong tay Tước chỉ có thể dành cho quân trong nội địa chiến đấu, lương thực của hơn bốn mươi vạn nghĩa quân theo Lưu Hữu Tài trước đây chỉ có thể lại ngửa tay xin Nhị ca tài trợ, khụ khụ xấu hổ nhưng hết cách.
Dông dài dong dài, nói như vậy để hiểu câu truyện mà quân Liêu Đông biên ra, người học thức có thể nhìn thấu, nhưng họ lại không đâm vỡ, vì đâm vỡ hậu quả tính mệnh rất mong manh. Cái thứ hai đam vỡ chẳng có lợi lộc gì, càng không tốt cho dân Hà Bắc vì người lãnh đạo của họ là Liêu Đông Vương, vua của họ là Hoàng Đế Bắc Nguyên. Đại thế đã định, kẻ thắng muốn nói gì nói, kẻ thua chỉ có thể... im.
Kế đến đâm học thức này cũng hiểu chuyện có đầu đuôi, có nguyên nhân có hậu quả. Việc Tống Quan Gia Triệu Húc bỏ rơi không quan tâm người Hà Bắc là thật, triều đình Đại Tống hèn nhát dối trá là thật. Cho nên đám có trí thức người Hà Bắc không rảnh đi chọc cái bí sự này, việc họ quan tâm hiện này là... cơ hội thăng tiến xuất đầu làm quan.
Cả một đám mưu mô đang suy nghĩ co bản thân, làm gì còn thời gian.
Dân đen ít học như đại hán khung xương cao lớn kia thì ai nói.. “ có lý” thì nghe. Trong trường hợp này quân Liêu Đông không phải nói có lý mà là đạo lý mất rồi.
Đạo lý của Liêu Đông quân còn được hiện thực bởi gạo trắng nấu cơm, dưa muối, thức ăn. Đạo lý của Liêu Đông quân còn là nhà cửa ruộng đồng trâu cày nông cụ đang chờ đợi họ ở quê nhà Hà Bắc, đạo lý củ Liêu Đông Vương là thuế ruộng một thành... thấp như không thu.
Cho nên lời nói của Liêu Đông Vương chính là đạo lý. Tên tráng hán khung xương to này trong lúc nhất thời xúc động vì mất vợ chết con, hắn chửi mắng vì thể hiện sự tiếc nuối, giá như Liêu Đông Vương nhập Hà Bắc sớm hơn. Đây là đạo lý mà bình dân ít học nghĩ ra. Bọn họ nghĩ không sâu xa được như đám có học kia.
Thấy hai cha con nhà này bối rối xếp hàng Ngô Khảo Trung ra lệnh đám thân binh không tiến lên làm họ sợ. Trung hắn tới không phải để tính sổ sách.
“ Tiểu tử ngoan , cha ngươi là người thành thật, ta trách hắn đánh hắn làm gì?” Khảo Trung cười cười như làn gió thanh mát dịu đi sợ hãi của nhóc tì.
Phải nói nhà họ Ngô đúng là có cái mặt làm hàng gien trội, tươi cười lừa người là nhất tuyệt.
“ Ta là nữ hài tên tiểu Hoa đâu không phải tiểu tử” Nữ nhi là tên tráng hán phụng phịu, nàng bẩn thỉu gầy như que củi rách rưới quần áo nên luôn bị nhầm chán chét như vậy.
“ À há, thúc thúc sai.. bồi tội bồi tội. Đây có một thanh lương khô ăn rất ngon, còn có một cái bánh ngọt càng là ngon nữa đưa cho Tiểu Hoa” Khảo Trung bắt đầu dụ trẻ.
Nữ hài tử hai mắt sáng chưng nhưng hai tay lại bấu lấy vạt áo không dám đưa ra nhận. Phụ thân nàng đã dặn phải dấu kín thân phận nữ nếu không sẽ bị kẻ xấu bắt đi, không được nhận đồ vật của người lạ vì chỉ kẻ xấu mới vô cớ tặng đồ. Nhưng nhìn đi nhìn lại tiểu Hoa không thể liên hệ người đàn ông nhìn quá đẹp mắt phía trước với người xấu trong lời nói của phụ thân.
Lúc này tráng Hán mói đừng ra giải vây.
— QUẢNG CÁO —

“ Đại nhân thông cảm, không có công không thể nhận lộc, đứa con gái này của tôi nó nghĩ kẻ vô cớ tặng quà là người xấu. Là tiểu nhân dạy không đúng”
“ Ha ha ha.... “ Khảo Trung cười lớn khiến người đang xếp hàng ở đó nhận gạo cũng phải chú ý nhìn qua.
“ Thú vị thú vị... Tiểu Hoa ngươi nhìn thúc thúc giống người xấu không?”
Tiểu Hoa mới mười một tuổi nhưng ở thời này trẻ con trưởng thành sớm lắm, mười ba mười bốn có thể lập gia đình, làm dâu nhà người rồi. Cho nên Tiểu Hoa à, thành cái hoa si, nhìn Khảo Trung quá đẹp mắt đẹp hơn cả mấy người diễn viên tuồng nàng đã từng nhìn thấy ở huyện trấn.
Si mê ánh mắt Tiểu Hoa ngơ ngẩn trả lời “ Thúc thúc nhìn đẹp mắt như vậy không phải người xấu”
“ Ha ha ha.. cười chết ta rồi, vị này huynh đài, xem ra ngươi chuẩn bị lên chức cha vợ được rồi. Tiểu Hoa Si để thúc thúc dạy ngươi đạo lý nhé, càng là người xấu càng ưa nhìn phải ưa nhìn mới lừa được người, ngươi mà ưa nam nhân dễ nhìn có lúc sec bị bán đi mà không biết đó. Cầm đi.. đây là thúc thúc thưởng ngươi vì tinh thần dũng cảm bảo vệ phụ thân khi nãy.. có lý do tặng đồ vật đúng không ? Vậy thúc không phải người xấu rồi” Ngô Khảo Trung cười lớn trêu ghẹo cô bé một hồi.
Tiểu Hoa đỏ mặt túm lấy một khối lương khô một bánh ngọt vùi đầu chạy đi, không quên để lại một câu “ Đáng ghét thúc thúc” làm cả đám dân xung quanh cười lớn xoa đi bầu không khí căng thẳng.
Ngô Khảo Trung khí chất lúc này lại biến hoá thành tự nhiên hào sảng, gần gũi. Nho khí của hắn đâu rồi? Thì ra con hàng này đi với bụt mặt cáo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, võ công văn chương đều không đặc sắc nhưng bản lĩnh thay đổi sắc mặt như vậy cũng là một tài năng nha. Họ Ngô đúng là... khó hình dung.
“ Vị này tráng hán, nhường bước tới nơi này nói chuyện được không?” Ngô Khảo Trung nhìn Tráng Hán mà lên tiếng.
“ Ta.. tiểu nhân còn phải xếp hàng nhận gạo”
Không phải tráng hán ương bướng cứng đầu, mà lúc này nhận gạo mới là công việc hệ trọng hàng đầu của nạn dân, lẽ dĩ nhiên đó là tư duy của dân đen không nhiều hiểu biết.
Không thấy đám học sinh có chút chữ kia kìa đang chạy đôn chạy đáo sắp xếp tổ chức nạn dân . Cả lũ đang các hiển thần thông để chứng minh năng lực cạnh tranh địa vị trước mắt vị hồng nhân họ Ngô, có hiềm nghi là con em họ hàng với Liêu Đông Vương.
“ Đỗ Tiến ngươi xếp hàng thay cho vị này” Ngô Khảo Trung cười nói giải quyết vấn đè bằng cách... công bình nhất.
Một tên thân binh khôi giáp sáng loé chạy đến nghiêm nghiêm cẩn cẩn xếp hàng.
Đám lưu dân Hà Bắc phía trước sợ hãi dẹp qua muốn nhường cho vị bịn sĩ Liêu Đông đại nhân này tiến lên . Nhưng Đỗ Tiến lắc đầu nghiêm chỉnh xếp hàng tại chỗ. Hành động quy củ không ỷ thế hiếp người này khiến dân chúng xung quanh nô nức thán phục, tuy chỉ là một hành động nho nhỏ nhưng cũng đã thể hiện sự khác biện giữa Tống và Nguyên.
“ Tiểu nhân họ Võ tên Tùng nguyên xứ Thanh Hà – phủ Đông Bình- Sơn Đông cuộc sống quê nhà khó khăn cường hào ép bức nên phải đến Hàm Đan nương tựa bà con xa, không ngờ lại gặp hạn hán … rồi rồi … đến nơi đây…” Võ Tung bắt đầu giới thiệu thân phận của mình.
“ Võ Tung, bản tướng quân xem ra ngươi là người tập võ?” Ngô Khảo Trung đúng là đi với bụt ăn cơm chay đi với ma chén thịt chó thật sự. Đối với Lưu Hữu An hắn dùng thân phận người đọc sách nói chuyện, đối với Võ Tùng người ngang tàn hán tử hắn dùng thân phận võ quan đối thoại.
“ Bẩm tướng quân thưa phải, Võ Tung từ bé luyện một thân võ nghệ trong người nhưng thật xấu hổ một thân bản lãnh ở thời này chẳng giúp được nhà cửa có bao ấm no, biết thế này tiểu nhân học dăm ba cái chữ có khi cuộc sống tốt hơn”
— QUẢNG CÁO —
Đại Tống trọng văn khinh võ… tư tưởng bắt đầu đã ăn sâu và trở nên lệch lạc.
“ Võ Tùng giờ ngươi là người Bắc Nguyên, bắc nguyên ta không trọng văn khinh võ, cũng không trọng võ khinh văn, hai thứ đều ngang hàng. Hỏi ngươi một câu, là trang nam tử dám thử quá vài chiêu với bản tướng?” Ngô Khảo Trung hắn nhiệm vụ là sàng lọc nhân tài kiếm nhân tài cho Đại Nguyên, văn võ đều tuyển, Trung hắn chén hết không nề hà.
“ Tướng quân không trách tội ta sợ gì mà không thử”
Nói đến đấu võ là đụng đến chỗ ngứa của Võ Tung rồi, hắn một thân mê luyến võ thuật người Sơn Đông, nói đến võ là hai mắt sáng chưng.
“ Võ Tùng ngươi thân thể không tốt, hay là ăn uống nghỉ ngơi một hồi?” Ngô Khảo Trung thành khẩn.
Nói Ngô Khảo Trung văn võ không đặc sắc đó là so với đám quái vật Tích Tước Ký, toàn những kẻ không dùng lẽ thường để tính. Với võ tướng bình thường Ngô Khảo Trung hắn vẫn là đỉnh phong.
Một cỗ thân thể cao gần met tám, cơ bắp lực lưỡng dinh dưỡng đầy đủ có rèn luyện chăm chỉ, đao pháp Ngô gia quyền pháp Việt Tộc không nói là mười phần tinh mĩ những cũng tám phần hỏa hầu. Ngô Khảo Trung hắn không muốn vì lỡ tay mà từ tuyển người thành chăm sóc người tàn tật.
“ Mỗ cảm ơn tướng quân, sức lực ta không ngại, chỉ xin tướng quân ban ta chút rượu” Võ Tung cỗ thân thể cao trên mét tám, xương cốt thô to, tuy có đói ăn mà gầy dộc đi nhưng mà người ngoài nhìn vào không thấy hắn yếu ốm mà la thấy hắn cơ bắp như cây tươi khô lại, càng như khô mộc chắc chắn cùng dẻo dai.
“Tốt, tửu đến” Ngô Khảo Trung tháo túi da tửu bên hông ngựa ném về phía Võ Tung.
Không nói hai lời Võ Tùng đưa túi da lên uống lấy uống để.
Bỗng nhiên Võ Tùng trợn mắt, cả Liêu Đông binh xung quanh muốn thấy Võ Tùng một phen xấu hổ phun rượu. Nhưng lần này Liêu Đông binh thất vọng rồi.
Chỉ thấy thằng này mặt đỏ lên như gà chọi, miệng phùng ra sau đó là cổ họng bàng trướng nuốt tửu vào bụng….
“ Khà…. Khà…. Tửu nầy quá hay, quá đã… đây mới là Tửu mà Võ Tùng ta nên uống… sảng khoái sảng khoái…”
Tiếp theo thằng này làm động tác lắc lắc túi da rồi liếm láp từng giọt tửu ở mép túi.
Cả đám Liêu Đông Binh sợ hãi, lần đầu tiên bọn hắn thấy được quái vật như vậy.
Tiểu Hoa một bên đang nhâm nhi nhai bánh ngọt hai mắt híp lại thưởng thức hương vị thiên đường, lúc này thấy phụ thân như vậy thì che mắt lại xụp mặt xấu hổ…. mặc niệm
“ Ta không quen phụ thân…. Hu hu … phụ thân lại làm mất mặt… xấu hổ quá… “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.