Khảo Trung bước tới bên tên tráng hán có cái khung giá áo cao lớn , kẻ đầu tiên dám nhảy ra mắng Liêu Đông Vương.
Lúc này quân Liêu Đông đang phát gạo ăn hai ngày cho đám người này.
Sở dĩ phát gạo vì lương khô không đủ, đây là hàng của Bố Chính viện trợ, làm gì có nhiều? Nó chính là quân lương quan trọng nhất giúp kỵ binh Liêu Đông có thể dong duổi khắp thiên hạ mà không sợ đói mệt.
Ngựa thảo nguyên đã là giống thích nghi tốt, chỉ cần ăn cỏ thuần vẫn không xấu ngựa, giờ thêm kỵ sĩ có lương khô bên mình thì đúng là đánh khắp nơi không cần tiếp tế.
Lương khô có đủ dinh dưỡng, nhẹ, mang được đủ nhiều, bảo quản bao lâu. Đó là thức ăn tối quan trọng giúp Liêu Đông kỵ binh giữ sức chiến đấu ở nơi xa nhà. Cho nên lương thảo này không thể đem chia cho dân chúng được.
“ Xin đừng , xin đừng đánh cha ta...” cô bé gầy gò lại quật cường tiến lên.
Người đàn ông cao lớn lúc này cười khổ một tay giữ lại cô bé bên người, mội bàn tay to lớn khác thì gãi gãi sau gáy liếc nhìn đám quan binh đàn đứng trước mặt mà cười xấu hổ.
Hắn mắng Liêu Đông Vương không vì ác tâm mà thực là vì tình cảm quá xúc động khống chế không nổi.
Đâm người như Lưu Hữu An thì có thể lờ mờ đoán ra chỗ sai sai trong lập luận của quân Liêu Đông. Nhưng đám học thức này bụng đầy mưu mô và toan tính cá nhân cho nên không đi vạch trần.
Nghĩ lại một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338733/chuong-306.html