“ Ai, là đứa khốn kiếp não tàn nào vô lúc này diệt Trịnh gia, chán sống cả rồi, chán sống cả rồi. Mau mau truyền ý chỉ của trẫm tru di cửu tộc của tên khốn nạn kia, ngâm muối vôi gửi cho Liêu Đông Vương tạ tội”
Triệu Húc sau sững sờ ngỡ ngàng là run rẩy hoảng sợ đến tột độ.
Hắn quát mắng thái giám nhưng giọng điều đầy sợ hãi run rẩy ai cũng nghe qua.
Đặc biệt khi nhắc đến Liêu Đông Vương thì giọng hắn trong bất chi bất giác đầy cung kính, có lẽ bản thân Triệu Húc cũ không ý thức được điều này. Bản năng đi, đây là bản năng của nhược thú khi nhắc về hung thú.
Con thỏ tuy căm hận sói nhưng khi kể chuyện về sói dĩ nhiên nó sẽ đầy cung kính khi nhắc về, mặc dù sói không có mặt, vì trong linh hồn thỏ luôn có bản năng sợ hãi khi nhắc về sói.
“ Sao còn không đi truyền ý trẫm, ngươi quỳ đây làm gì?”
Triệu Húc quát lớn tên Tổng Quản Thái Giám thân phúc.
“ Khởi bẩm.. khởi bẩm quan gia, hung thủ lúc này vẫn chưa biết được là ai...” Thái Giám lo sợ run rẩy quỳ nơi đó báo tin.
“ Các ngươi khi quân hay đàn vũ nhục trí tuệ của trẫm” Triệu Húc gào thét
“ Trịnh gia Huỳnh Dương là bình thường gia tộc? Bọn hắn là thế gia, là thế gia ngươi hiểu chưa, là lưu truyền bất thế gia, ở Huỳnh Dương bọn hắn như thổ hoàng đế các ngươi nghĩ trẫm không nhìn thấu thế gia các ngươi? Trịnh gia thếu ẩn dấu giáp sĩ sao? Không hai ngàn cũng ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338710/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.