“ Các huynh đệ Hà Bắc nghe đây, lấy mười phần tinh thần lên cho ta, Đừng để Kỵ doanh khinh thường chúng ta, dã chiến cõ lẽ chúng ta không so sán được tinh anh Kỵ Doanh, nhưng công thành chiến, thủ thành chiến chưa chắc ta thua bọn họ. Có những việc chỉ bộ binh chúng ta mới hoàn thành nổi.” “ Chung Đại ca yên tâm, chúng ta không làm mất mặt Hà Bắc Doanh đâu” “Ngu ngốc là Chung Thiên Phu Trưởng quan, nơi này là quân doanh không phải nhà ngươi” “ Vâng chỉ huy” “ Im lặng hết, đã tinh thần no đủ thì động thủ, kiểm kê lại trang bị đầy đủ chưa” Đám bộ binh vỗ ầm ầm vào chiến giáp thép mảng trên ngực lẫn sau lưng mà la lớn. “Chỉ huy nói đi đâu rồi, mấy thứ này chính là tính mệnh của chúng ta , có ngủ ta cũng đâu cởi ra” “ Phải đó, nhớ ngày nào chúng ta lấy nhục thân tương bác mũi tên lưỡi đao, lúc ấy nếu có Chiến Giáp, có Mũ Sắt thì đệ đệ ta đâu chết thảm, hu hu... giá như Liêu Đông Vương đến sớm ba ngày”. “ Ngươi thằng ngu này dám oán trách Đại Vương, đệ đệ ngươi chết, những tưởng xong việc không ai đoái hoài. Đại vương tới truy phùng công lao, trừ mấy thằng chó ngu ngốc bỏ chạy trước kia, đám huynh đệ hi sinh trên đường tới Tế Nam chỉ cần lập sách có Tế Ninh Bá xác nhận , có người nhà nhận tuất đều được ban ruộng, ban trâu cày, ban hạt giống lại miễn giảm thuế ba năm. Con mẹ ngươi nghĩ Đại Vương biết bay, có thể bay thẳng từ Tái ngoại đến Tế Nam cứu chúng ta?” “ Hai ngàn dặm ba ngàn dặm đấy, trên đường cong biết bao nhiêu Tống tặc ngăn trở ... mẹ thằng ngu” “ Mày ngu à, cho tao thêm mười lá gan cũng không dám oán thán Đại Vương, ta chỉ là mong ước là hi vọng ngươi hiểu chưa. Thôi không cãi nhau với ngươi nữa, giúp ta buộc chặt chút chiến giáp, coi dùm chỗ nào lỏng lẻo, thứ này là mạng người đấy.” “ Lần này chúng ta leo thành tập kích Tống Tặc?” “ Nghe bảo không phải, thằng em họ của anh rể ta làm thân quân của Tế Ninh Bá nói lại, hình như là đi đào đất xây công sự, công việc không nguy hiểm lắm nhưng công lao rất trọng, nghe đâu nói là một trong những bước quan trọng công thành” “ Đào đất?” “ Phải” “ Thế không phải nghề của ngươi sao? Mẹ kiếp thảo nào ta thấy ngươi sớn xác” “ Khặc khặc” Bọn nông binh Hà Bắc nam nhân có đến hai mươi mấy vạn người nhưng chỉ chọn ra trong đó ba vạn làm binh. Có thể nói thẳng đây là tuyển quân, có chọn lọc, toàn là lũ tay đã nhuốm máu, mắt đã thấy huyết, có thể đánh nhau chứ không phải tân binh cái gì cũng không hay. Hai mươi lăm vạn chọn ba vạn, mà toàn là thấy máu quân sĩ, đây khôn thể nào là bình thường nông dân cầm vũ khí. Một năm chiến đấu cướp bóc dọc Hà Bắc, di chuyển gần ngàn dặm, đây không phải là chân ướt chân ráo tân binh. Đám Hà Bắc ba vạn quân này không yếu như họ nghĩ, nhất là được trang bị thêm khôi giáp sắt thép, được trang bị đầy đủ vũ khí tối sắc bén từ Bố Chính. Nói thẳng ba vạn kỵ binh tinh nhuệ Liêu Đông có thể nhất cử đánh tan hai lăm vạn quân Hà Bắc nông dân khởi nghĩa vì lúc đó bọn họ là một đám ô hợp như nồi lẩu trộn nháo nhào, có thịt có cá lại thêm rau dưa mứt quả, loại quân trộn như nồi lẩu này sức chiến đấu hạ thấp kinh người. Kẻ không tầm thường bị kẻ yếu kéo chân, muốn chiến cũng chiến không nổi. Nhưng tinh giảm từ hai lăm vạn xuống ba vạn thì Hà Bắc doanh chỉ mạnh lên chứ không yếu. Đây không khác gì rèn thép, trước kia là một thanh dao lớn nhưng đầy tạp chất, sỉ bẩn, lại loang lổ bọt khí, vết rạn, sau khi rèn đúc loại bỏ hết tạp chất chỉ cong lại là một thanh chiến đao nho nhỏ, nhưng thanh chiến đao này cứng, sắc, nhọn và có thể giết người xẻ thịt. Đạo lý là vậy, người cầm quân như Ngô Khảo Tước há không rõ. Nhưng những kẻ nông dân binh này sao hiểu được đạo lý này. Họ chỉ thấy đông là mạnh, đây là tư tưởng chung của nông dân khởi nghĩa, học thức quân sự dường như bắt đầu từ số không. Vì vậy Hà Bắc doanh mới tự đánh giá bản thân thấp như thế. Thành thật mà nó, nếu lúc này chỉ huy hai bên ngang sức ngang tài, ba vạn tinh nhuệ thiết kỵ Liêu Đông doanh da chiến cùng ba vạn bộ binh Hà Bắc Doanh, có thể thắng nhưng Liêu Đông Doanh không tử thương một vạn thì khó tận diệt Hà Bắc Doanh. Còn nếu Hà Bắc Doanh thủ thành, va vạn thiết kỵ Liêu Đông không pháo lớn chỉ có thể.. quay đầu đi nơi khác đánh nhau. Điểm yếu của Hà Bắc Doanh chính là thiếu quan chỉ huy hiểu về quân sự, hành quân, bố trận. Điều này trước kia có thân binh của Ngô Khảo Ký tổ chức cho nên điểm yếu không lộ. Nhưng nay điểm yếu này rõ ràng khó lấp đầy trong thời gian ngắn. Tuy là vậy nhưng va vạn bộ binh này trong tay thiên tài quân sự Liêu Đông Vương vẫn sẽ trở thành lực lượng... siêu cấp đáng sợ. “ Thấy đuốc lửa ở cổng thành kia không?” Tế Ninh Bá thì thào với một tên đội trưởng trong Hà Bắc Doanh. “ Bẩm Thiên Phu Trưởng, thấy” Tên to con cao lớn vạm vỡ binh sĩ hô khẽ. — QUẢNG CÁO — “ Cầm lấy dây thừng đi thẳng hướng đó lúc nào dây thừng căng thẳng thì dừng lại , cúi người xuống , đi từ từ, giơ khiên lên , cái này công đầu ta ghi cho ngươi” Lưu Hữu Lượng căn dặn kĩ càng. “ Rõ thưa đại nhân” Tên binh sĩ Hà Bắc buộc dây thừng vào bụng đeo lên xẻng công binh sau lưng, tay trái khiên lớn đã bôi bùn che lấp ánh kim, tay phải cầm chiến đao sẵn sàng, cũng đã được bôi bẩn nhọ nồi, lưỡi sắc ẩn vào màn đêm. Hắn từ từ cẩn thận trong đêm tối mò mẫm. Hướng đi là nơi đầu thành lâu của Tế Nam. Mục tiêu dễ thấy, ánh đuốc chập chờn trong đêm đen dày đặc. Hôm nay bầu trời không trăng không sao, Bắc phương tối đen như mực. “ Tế Ninh Bá, thừng đã căng” Một tên Thân binh của Lưu Hữu Lượng lên tiếng. “ Tốt lắm , theo kế hoạch mà làm, ngươi quản nơi này, ta đi kiểm tra các mặt khác”
“ Dạ, Tế Ninh Bá” Lưu Hữu Lượng vểnh râu tung mình lên ngựa lùn ù ù trong đêm tối nhắm đến một cái đối thành khác. Lưu Hữu Lượng thích được người khác gọi mình là Bá tước, cái này là khiêu ngạo là tự hào của hắn, cái gì thiên phu, vạn phu trưởng hắn cóc quan tâm. Ông đây là quý tộc, không dẫn binh cũng là quý tộc. Tế Ninh còn có đất phong có năm trăm hộ thực ấp. Cho nên bá tước mới là nguồn gội của ông. Lưu Hữu Lượng nuôi râu rồi, trong doanh Liêu đông đứa nào cũng râu dậm mày ngài, uy vũ bá khí. À hà dĩ nhiên trừ Đại Vương, Đại Vương mặt quan như ngọc nhưng bá khí của ngài lại không từ gương mặt anh tuấn mà từ khí chất toàn thân , không đi học Đại Vương được hắn không là người thường. Nhưng mà Lưu Hữu Lượng học theo đám người Liêu Đông, phải có râu mới uy vũ, phải tết tóc bím mới dễ hoà nhập. Thằng này đánh trận xông pha? Lưu Hữu Lượng mười lá gan không dám, hắn tiếc mạng, hắn tự hiểu nếu mình thực dẫn quân xông pha chẳng những mạng nhỏ của hấn chôn nơi xa trường mà tính mệnh bịn sĩ cũng tuẫn táng theo. Nhưng mà nói đến tổ chức sự kiện... á nhầm là tổ chức hậu cần, hay tổ chức hành động kiểu công binh. Lưu Hữu Lượng vỗ ngực dưới trướng Đại Vương hắn là nhất tuyệt. Cho nên nhiệm vụ công bịn xây công sự này Lưu Hữu Lượng nhận một cách sảng khoái, hắn trù tính vật tư, hắn sắp xếp nhân mã, hắn chọn lựa nhân thủ. Tiểu Thương nhân Lưu Hữu Tài đầu óc tính toán rất tốt, tất nhiên đổi tên Lưu Hữu Lượng đầu óc tính toán vẫn nhanh nhạy như vậy. “ Bên này công việc đến đâu?” Lưu Hữu Lượng đến một điểm Đối Thành mới mà quát hỏi. Quan uy rất ghê nha. “ Bẩm Bá tước đại nhân, dây thừng đã căng, đám nhóc con đã vào vị trí đang chuyển bao cát lên phía trước” Một thân binh của Lưu Hữu Lượng thành thật bẩm báo. “ Tốt lắm, lấy cẩn thận là chính, Pháo Tống tuy yếu nhưng chúng ta làm việc là trong vùng pháo Tống xạ kích, an toàn tính mệnh của huynh đệ là quan trọng nhất, đấy là câu nói Đại Vương truyền cho ta. Nhớ bao tải đất cát phải chuẩn bị đủ cho huynh đệ” Lưu Hữu Lượng vỗ vai thân binh cùng nói hơi lớn một chút cho đám quân sĩ bên cạnh nghe. “ Đại Vương anh minh, Đại Vương nhân đức” Cả đám binh sĩ hô khẽ.. Lưu Hữu Lượng cười thầm, hắn có không muốn thăng cấp lần này cũng khó nha. Tri kỉ của hắn Đỗ Siêu đại ca đã nhắc nhỏ bên tai hắn. Đại Vương tai mắt khắp nơi, cẩn thận lời nói cùng hành động. Lưu Hữu Lượng không biết ai là tai mắt Đại Vương nhưng hắn biết, những lời nói của hắn hôm nay, một ngày nào đó sẽ nằm trên bàn làm việc của Đại Vương nha. Đến lúc đó... phất phất. Làm người ấy mà, đôi khi thăng tiến không chỉ dựa vào cơ bắp chém giết nguy hiểm trên chiến trường. Lưu Hữu Lượng không làm được việc đó, nhưng tiểu thương nhân Lưu Hữu Tài có năng lực nhìn sắc mặt đoán chương Trình nha. Khặc khặc... đôi khi thăng tiến chỉ cần một vài hành động đánh đúng tâm ý chủ nhân là đủ. Lưu Hữu Lượng là thiên tài... khụ khụ khụ. “ Gắng sức gắng sức làm việc, đừng làm mất mặt Hà Bắc doanh, đừng phụ ơn Đại Vương” ta đi nơi khác kiểm tra. “ Dạ Bá Tước” Lưu Hữu Lượng đắc ý tung mình lên ngựa tiếp tục bôn ba trong đêm tối. “ Bên này đã bắt đầu đào? Các ngươi đã chuẩn bị đủ bao cát che chắn chưa mà đào?” Lưu Hữu Lượng trợn mắt. “ Đại ca yên tâm, bao cát đủ, đã bắt đầu đào một khắc, đất tơi xốp không khó đào, dự trù ba canh giờ đường hầm sẽ thành” — QUẢNG CÁO — “ Tốt, nhanh đáng khen nhưng cần an toàn làm chính, đại ca chông cậy ngươi lấy thể diện. Đừng phụ công Đại Vương kì vọng” Lưu Hữu Lượng một câu đại vương treo đầu lưỡi hai câu đại vương treo khoé mép, có thể nói viết lên trán. Đây là thể hiện cho Ngô Khảo Tước xem. Người chủ trì nơi này là em trai hắn Lưu Hữu Phú. Cái tên sặc mùi tiền, có lẽ phụ thân của hai anh em nhà này ngèo đến điên cho nên đặt tên anh em là Tài- Phú. Mà nhà này có lẽ mộ tổ bốc khói. Tài phú là thật đến rồi. Quân doanh Liêu Đông. “ Ắt hẳn lúc này Tam đệ đã động thủ rồi” Tích Đại ca vén lên lều chướng mà nhìn vào màn đêm đen xa xa. “ Đại ca không cần lo lắng, đêm tối như vậy, đám Hà Bắc nhóc con kia lại không thắp đuốc trong đêm đào công sự, pháo Tống có bắn thì xác xuất gây tổn thất cũng không có, vả lại ta đưa cho Tam đệ mấy cái ý kiến phòng bị hoả pháo tấn công, cho nên không đáng lo” Ngô Khảo Ký cười cười. “ Ha ha .. ta là đang lo cho đám Tế Nam binh, không hiểu sáng mai chúng sẽ ngỡ ngàng ra sao” Tích cười sàng khoái. “ Lấp cổng thành, tự tay bó chân, giờ chúng muốn phản kháng cũng không được. Điều quân xuất thành từ cửa Tây, Nam sẽ bị kỵ bịn chặn đánh, leo thành xuống chiến đấu... hài chuyện này chỉ có hài tử ba tuổi mới làm. Tam đệ dụng binh luôn vậy, âm mưu dương mưu chồng chất, đối thủ có đoán được thì né cũng không xong” Ngô Khảo Ký ngáp ngáp muốn ngủ rồi. Tác chiến hoả pháo? Không ai rõ hơn Ngô Khảo Ký , muốn tránh hoả pháo bắt buộc phải chơi đào hầm hào áp sát. Nhất là hoả pháo thời này lại bố trí ở đầu thành thì chỉ cần áp sát đến độ gần nhất định sẽ khiến hoả pháo trở thành que cời lò. Pháo ở Tế Nam rất nhiều, gần năm mươi thanh mỗi mặt thành, đám con cháu này tấn công mục tiêu riêng lẻ không ra gì nhưng nếu quân đội số đông xông lên thì nó có thể đả kích dữ dội. Quan trọng nhất đó là hoả pháo rất khắc chế các thiết bị công thành như xe thang, máy bắn đá, thậm chí là thang thường. Trên đường áp sát tường thành thì đám thiết bi công thành rất dễ bị hoả pháo phá huỷ. Không có thiết bị công thành thì lấy răng ra cắn thành à. Cho nên tuy pháo Tống không ra gì nhưng dùng thủ thành rất có lợi. Bên cạnh đó tuy pháo Liêu Đông tầm xa hơn, chính xác hơn nhưng không thể chính xác tới độ ở khoảng cách hơn gai dặm đánh phá pháo Tống trên đầu thành. Chỉ có may mắn mới khiến pháo thủ bắn chính xác mục tiêu nhỏ như vậy trong khoảng cách trên. Thêm vào đó pháo Tống cũng được đặt trên xe gỗ đế, có thể di chuyển, tuy khá khó khăn nhưng nhân lực hai vạn trong thành là không thiếu, vị trí pháo Tống liên tục đổi cho nên chơi bắn chùm tiêu diệt là không được trừ khi Ngô Khảo Tước có ngàn khẩu pháo tề phát lấy xác suất nhỏ nhưng số lượng lớn mới phá vỡ hết các ụ pháo Tống được. Cho nên đào hào tiếp cận gần chân tường thành là phương án tối ưu loại bỏ ưu thế pháo Tống trên đầu thành. Pháo thời này nạp đạn trước cùng lăm chỉ có thể bắn thẳng. Đầu pháo không thể âm độ chĩa xuống dưới chân thành mà xạ kích.
Chỉ cần hiểu được nguyên lý này sẽ tìm ra vùng an toàn dưới chân thành. Nhưng muốn cây công sự ở vùng chân thành lại cần khoá lại cổng thành không cho quân Tống xuất binh khỏi thành quấy nhiễu. Chính vì thế Ngô Khảo Tước đã tấn công cổng thành khiến Tống quân mắc bẫy mà lấp cổng. Kể từ đó quân Hà Bắc có thể ung dung ở hai mặt Đông và Bắc tiếp cận tường thành. Quân Tống nếu phát hiện chỉ có thể cho kỵ bịn xuất thành từ hai cổng Tây và Nam để đi vòng tập kích, nhưng hai nơi này đã có từng nhóm kỵ Binh Liêu Đông ngó chằm chằm. Đây chính là vừa âm mưu vừa Dương Mưu. Có nhìn ra cũng khó khó khó phá giải. “ Nhạc tướng quân không xong rồi, không xong rồi , chuyện lớn chuyện lớn” Chu Ký hấp tấp lao vào phủ đệ của Nhạc Tín Bằng trong Tế Nam thành. Hắn vẻ mặt kinh hoàng hột hoảng như bị ma nhập. “ Chu thúc chuyện gì vậy, phụ thân ta vừa mới quay về ngủ được một lát, ngài quá mệt mỏi. Là quân Liêu Đông công thành?” Nhạc Hoà một bên vừa lo lắng lại thương cha già vất vả, mấy tháng nay hết bị nông dân phản quân quấy phá lại đến Liêu Đông quân tập kích. Thật một ngày ngủ yên cũng không có. “ Hiền điệt, nguy cấp, Liêu Đông chưa công thành, nhưng còn vạn vạn nguy cơ hơn bọn chúng công thành, ngươi lúc này lên đầu thành lâu sẽ hiểu, ta phải gặp tướng quân, chuyện đã quá gấp không tiện nhiều lời.” “ Chu tướng vào đi, Nhạc Hoà dẫn thân binh lên đầu thành trước, phụ thân sẽ theo sau” — QUẢNG CÁO — Từ trong phòng Nhạc Tín Bằng lên tiếng, lão đã quá mệt mỏi nhưng không thể không thức dậy chủ trì đại cuộc. “ Chu tướng quân, chuyện gì khiến ngài hớt hải?” Nhạc Tín Bằng ngồi đó cho hạ nhân chuẩn bị chiến giáp mặc vào. “ Quân Liêu Đông Đào hầm” Chu Kỳ lên tiếng vội vã. “ Đào hầm vào Tế Nam? Bọn chúng điên, hào sông Tế Nam biết bao sâu? Làm sao vượt qua được?” Nhạc Tín Bằng lấy làm kỳ lạ lên tiếng. " Tướng quân, không phải chúng đào hầm vào thành mà là đào hào tiến tới gần chân thành phía Bắc cùng phía Đông. Sau đó chúng dùng hào này né tránh hoả pháo của ta mà nườm nượp đưa quân giới khí cụ đến chân thành. Quân ta đã phong bế cổng không thể ra ngoài tập kích từ Đông và Bắc thành" " Ta có cử kỵ binh từ Nam và Tây thành đánh úp nhưng lại bị kỵ binh Liêu đông đánh chặn, ta phải liều mạng mới về được, kỵ binh hai ngàn giờ chỉ còn lại một ngàn năm trăm" Chu Kỳ nói trong nước mắt, lúc này mới để ý hắn máu me toàn thân , có lẽ là máu của thân bịn đã liều chết bảo vệ hắn trở về an toàn. " Lại có chuyện này, đây là cách chiến đấu gì vậy" Nhạc Tín Bằng giật mình cái hiểu cái không, hắn phải tận mắt chứng kiến mới được. " Lên đầu thành, Chu tướng quân ngươi còn sức lực thì theo ta, không thì trở lại phủ nghỉ ngơi" Nhạc Tín Bằng hấp tấp. " Ta bồi Nhạc Tướng" Chu Kỳ quả quyết lên tiếng Đầu thành Nhạc Tín Bằng ngơ ngác nhìn khung cảnh tráng lệ trước mắt. Tráng lệ vì sau một đêm, sau một giấc ngủ, ngoại thành Tế Nam đã thay đổi chóng mặt. Con đường hầm dài thẳng tắp nối từ Đối thành tới đầu thành Tế Nam đã thành hình. Phía trên hầm được lợp bằng gỗ lớn đủ che chắn đạn pháo. Nhạc Tín Bằng không thể nhìn xuyên thấu phía dưới lớp gỗ che là gì nhưng hắn có thể mường tượng bên dưới đó là quân Liêu Đông đang lổm ngổm đi lại vận chuyển vật tư. Có thể thấy rõ từng tên từng tên từ đường hầm chui ra , trong tay là bao lớn bao nhỏ, hay mười mấy tên lực lưỡng cởi trần vác từng khối gỗ lớn chất đống dưới chân thành Tế Nam. Đây là trần trụi khinh thường quân Tế Nam trên đầu thành, họ làm việc thản nhiên như quân Tế Nam là không khí. Phải thôi, Tế Nam quân làm được gì họ. Pháo tầm quá xa không thể bắn trúng chỗ quân Liêu Đông đang xây công sự, tên tầm quá ngắn không thể công kích tới, đại nỗ có thể nhưng bọn người Liêu Đông đã có rào gỗ che chắn. Thạch pháo Đại Tống, thôi đi, tầm xa chư đủ 100m còn ngắn hơn cung tên. Leo đầu thành xuống chiến đấu. Hãy nhìn đám Liêu Đông quân dã dàn trận hình chờ sẵn, muốn leo xuống chiến đấu trước tiên quân Tế Nam phải vượt qua sông hộ thành mới tiếp cận được công sự của người Liêu Đông. Nhưng vượt sông hộ thành dưới ánh mắt hau háu của một đám bộ Binh Hà Bắc đang cầm tên nỏ giáo mác.... hãi hùng. " Làm sao bây giờ" Chu Kỳ rắm rối. " Chờ" Nhạc Tín Bằng hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh. " Chờ?" Chu Ký không tin vào tai mình. " Phải, chúng ta chờ, không nên tự hoảng." " Đám người Liêu Đông là đại hành gia dùng pháo, bọn hắn biết cách né tránh hoả lực đại pháo để áp sát, nhưng áp sát không có nghĩa là có thể chiến thắng. Chu tướng quân ngài quên rằng trước khi có hoả pháo chúng ta đâu cần hoả pháo vẫn có thể thủ thành" " Đường hầm kia không thể vận dụng Thê Vân Thang, máy công thành. Cho nên thủ đoạn của Liêu Đông vẫn chỉ có thể biển người leo thang nhỏ công thành, cho dù tiếp cận trong vòng bốn trăm bước chân vẫn là như vậy sách lược khó cải biến" " Chỉ cần dùng hoả pháo chặn đứng mọi đại hình xe công thành của Liêu Đông là đủ, trận này chúng ta vẫn có thể đánh" Có thể nói Nhạc Tín Bằng cũng không tầm thường, chỉ trong chốc lát có thể bình tĩnh mà đưa ra sách lược có thể coi như hoàn hảo. Tất nhiên sách lược này có thể dùng cho quân đội khác, nhưng không thể dùng cho Liêu Đông quân, vì người lãnh đạo Liêu Đông có đây đủ mưu ma chước quỷ của học thuyết công thành Bố Chính công nghệ. Hẳn là Nhạc tướng quân ông cụ của Nhạc Phi danh tướng Nam Tống sau này phải bất ngờ lắm thay sau một thời gian ngăn ngắn nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]