Chương trước
Chương sau
Không muốn làm Trịnh thị Huỳnh Dương khó xử, ba ngàn tinh kỵ binh Liêu Đông đồng loạt nhất trí sẽ đưa mở đường máu dẫn Trịnh Quý Phi cùng Thế tử Việt Quốc Liêu Đông một đường Bắc tiến để hội quân cùng nhóm của Hô Luân Bối Đa.
Nhưng mọi chuyện có dễ dàng như nguyện, tất cả vẫn còn chờ vào tinh huống thực tế. Một nhánh kỵ binh dù tinh nhuệ đến đâu, nhưng ở trong lòng địch, lại dẫn theo một đứa trẻ sơ sinh chỉ mới 6 tháng tuổi cộng thêm một người phụ nữ yếu nhược thì có thể đi đến nơi đâu.
Trịnh gia lúc này làm ra lựa chọn có thể nói là bất ngờ toàn cục.
Một thế gia ở Đại Tống, người Đại Tống vậy mà có những hành động có thể nói là khá cứng rắn đối với triều đình. Điều này sẽ gây bất lợi cho họ vô cùng trong tương lai, ngay cả khi tình trạng Liêu Đông – Đại Tống trở nên bình ổn thì thái độ này của Trịnh thị cũng sẽ khiến họ bị chèn ép vô cùng từ Đại Tống chính quyền.
Liệu một cái vị trí Quý Phi ở vùng Liêu Đông sơn hàn tuyết địa có đủ để Trịnh thị đánh đổi như vậy không? Nên nhớ căn cơ của cả Trịnh thị đều ở Huỳnh Dương ngay sát vách Biện Kinh thành. Trịnh thị thái độ như vậy liệu có lợi gì cho họ để họ có thể mạo hiểm.
Không có ai trả lời nổi vào thời điểm này.
Nhưng lớp cao tầng thế gia ở Đại Tống thì hiểu đó, thái độ của Trịnh thị chỉ biểu chưng một điểm, Triệu thị Đại Tống hoàng tộc vị thế đã lung lay thực sự.
Từ việc để mất Lưỡng Quảng, trên danh nghĩa là phong vương cho hai vị Lưu Kỷ và Thân Cảnh Phúc thì đất đai đó vẫn dưới quyền quản hạt của Đại Tống. Nhưng người có ăn học và hiểu biết thì ai chẳng thừa hiểu rằng đây chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi. Vạn dặm giang sơn phía Nam của Đại Tống đã mất hoàn toàn vào tay người khác rồi.
Lưỡng Quảng mất có thể từ từ mưu đồ, nhưng việc Vương thị tạo phản sau đó thành công đánh chiếm cả vùng Nam Trực Lệ, Phúc Kiến dẫn đến một hậu quả rất nặng nề đối với uy tín của Đại Tống hay nói rõ hơn đó chính là cái tát tai thật lớn đối với Triệu thị.
Vấn đề nằm ở chỗ chiến cục với Vương Thị vừa khởi sắc thì dã tâm của Triệu Húc lại nổi dậy. Có được hỏa pháo uy lực trong tay, có được thuốc nổ, có được vũ khí có thể khiến Đại Tống “bá chủ” khu vực khiến vị Hoàng đế Đại Tống có hùng tâm phục hưng thời đại mờ mắt.
Vốn dĩ nên hòa hoãn phương bắc, vốn dĩ nên tuân thủ hợp đồng để cho Liêu Đông chiếm cứ Yên Vân mười sáu châu sau đó giao dịch thì Triệu Húc nghĩ rằng Đại Tống đủ sắc bén để tự mình gánh vác tứ phương.
Thứ tiểu xảo của Đại Tống Hoàng Đế lại nhận được ủng hộ hết mình của Vương An Thạch và Tư Mã Quang, bởi lẽ cả hai tên này đều muốn “ công lao cái thế” rơi vào tay mình. Được lưu danh sử sách.
Nhưng thực tế luôn khác x among chờ, phía Nam tuy Vương Thị chỉ còn thoi thóp hơi tàn, nhưng xu thế Tam Mân hợp nhất lại lộ rõ mồn một. Chính vì thế chiến trường phía Nam Đại Tống rơi vào bế tắc và xa lầy trong ngoại giao tốn thời gian. Thái độ của Tây Mân và Đông Mân của Lưu Kỷ cùng Thân Cảnh Phúc lúc này mới là yếu tố quyết định chiến trường phía Nam.
Trong cùng thời gian đó thì chiến trường phương Bắc với Đại Liêu cùng Liêu Đông Việt quốc thì Đại Tống hoàn toàn lép vế và loạn một bầy.
Nguy cơ hiển hiện khiến cho các thế gia thực tế đang một thân đứng hai thuyền, họ một mặt ngoài vẫn duy trì Triệu thị nhưng một chân khác đang tìm những chiếc thuyền khác để đạp vào.

Đây là cách sống của Thế gia, họ không bao giờ để trứng hết trong một giỏ.
Thế gia phải tìm đường lui, để khi Triệu thị gục ngã thì họ vẫn mãi mãi trường tồn.
Cho nên lúc này Trịnh thị ra mặt kiến nghị triều đình là có lý do của họ và có chỗ dựa của họ.
Một loạt quan viên Trịnh thị trong triều đình đồng loạt dâng tấu phản đối việc Đại Tống hành động đối với Trịnh Tú Tú cùng thế tử Liêu Đông Việt Quốc.
Lý do đơn giản vì họa người không liên lụy gia đình vợ con, lễ gião không cho phép việc chiến tranh hai nước lại đem vợ con người ta ra làm con bài uy hiếp. Thực tế thì chẳng có quân phiệt nào ngu mà không sử dụng con tin cả, giả như Đại Tống dĩ nhên nên bắt lấy Trịnh Tú Tú cùng Ngô thế tử. Nhưng việc này không thể làm một cách trắng trợn cho được.
Ý đồ của Đại Tống là muốn giải giáp vũ khí của ba ngàn kỵ binh, cầm tù họ đồng thời đưa Trịnh Tú Tú cùng con trai của nàng về Biện Kinh với danh nghĩa mĩ miều đó là bảo hộ hai mẹ con nàng tránh bị kẻ xấu làm hại.
Vốn dĩ nếu không có ai đâm chọc cái lý do này thì đây hẳn là một hành động nhân nghĩa của Triệu Húc bè lũ.
Nhưng Trịnh gia lại đứng ra phản đối, Trịnh thị nói thẳng, Tú Tú cùng con trai nàng rất an toàn ở Huỳnh Dương, nếu ở đây hai mẹ con nàng có vấn đề gì thì Trịnh gia toàn tộc lấy đầu tạ tội cùng Liêu Đông Vương và Hoàng đế Đại Tống.
Còn việc nhóm binh mã Đại Liêu ba ngàn người thì Đại Tống muốn xử trí ra sao Trịnh gia không quan tâm.
Thế gia Đại Tống lúc này mới thực sự nghiêm túc nhìn nhận hành động của Trịnh gia, đây là kháng chỉ. Nhưng kháng chỉ có điều kiện khiến cho Triệu Húc cũng không biết phải làm gì.
Trừng trị Trịnh gia, Triệu Húc chỉ có thể âm thầm làm và lúc này hắn cũng không có tinh lực làm điều đó.
Công phá Huỳnh Dương? Triệu Húc chưa muốn nước mất nhà tan. Chiến tranh đã diễn ra trên ba mặt trận, giờ đây nếu chiến Huynh Dương có nghĩa là mở thêm một mặt trận phía Tây ngay gần Biện Kinh. Ba ngàn kỵ của Liêu Đông không ăn chay, bọn này liều chết đánh phá thì ít nhất phải điều 3 vạn tinh binh về Biện Kinh để thủ vững.
Lúc này Đại Tống khắp nơi chiến hỏa, giật gấu vá vai làm gì có đủ nhiều “tinh binh” như vậy. Tân binh thì nói thật chỉ có thể thủ thành trì, chứ dã ngoại chiến cùng người Liêu Đông tức là bánh bao thịt ném chó, ném bao nhiêu hết bấy nhiêu.
Ba ngàn kỵ ngăn cản họ không về được Liêu Đông, điều này dễ vì sông Hoàng Hà còn đó, ba ngàn kỵ rất khó vượt qua.
Nhưng bắt chết ba ngàn kỵ này trong nội đị bình nguyên Hà Nam là một chuyện thương gân động cốt vô cùng, chỉ cần ba ngàn kỵ này liều chết phá hoại và chạy khắp nơi thì chỉ có thể điều kỵ binh của Quách Quỳ quay về săn lùng mà thôi.
Tô Châu Hàng Châu vựa lúa của Đại Tống đã bị chiến hỏa Vương – Triệu họa hoàn, giờ này chưa thể tái sản xuất, lưu dân chạy tứ tán, người chết đói khắp nơi. Thương nhân Thế gia lợi dụng tình hình trữ hàng lên giá kiếm lời đầy bồn đầy bát, đáng giận đáng hận thay. Nếu lúc này ba ngàn kỵ binh lại quấy tung cả Hà Nam thì Đại Tống khả năng cao sẽ không có một hạt lương đánh trận. Cho dù có giết sạch ba ngàn kỵ binh này thì phỏng có tác dụng gì?
Cho nên lúc này Triệu Húc mới nghĩ đến có lẽ nào việc đưa ba ngàn kỵ vào Huỳnh Dương đón Phi là một nước cờ găm sẵn của Liêu Đông Vương? Nó như một cây kim nhỏ nhưng nếu đâm thì thật đau, trong một trận tỉ võ giữa hai đối thủ, một cơn đau gây phân tâm như vậy đủ để xảy ra đại sự rồi.
Đây là nước cờ hay chỉ là vô tình trùng hợp thì chỉ có Ngô Khảo Tước là rõ, nhưng lúc này không có ai hỏi được tên này cả. Vì hắn đang dẫn mười lăm vạn kỵ binh đại quân ép thẳng Trường Thành phía bắc nơi che chắn cho U Châu.
Quách Quỳ cũng bảy vạn đại quân đóng U Châu nhìn thẳng vào đoạn Vạn Lý Trường Thành đó, điều đặc biệt là đoạn Trường Thành thày trống không, không có người chiếm hữu.
Một nơi trọng địa quân sự như vậy tại sao cả hai phe đều làm như một bãi phân thối không ai có chủ ý.
Doanh địa Liêu Đông Việt Quốc, mười lăm vạn kỵ binh đồng nghĩa mấy chục vạn trâu bò dê ngựa đi theo. Từng túp lều trắng ngà điển hình của thảo nguyên dân du mục liên miên kéo dài đến cả trăm dặm. Trong đại trướng bồng Vương Đình Liêu Đông Việt quốc lúc này vị Liêu Đông Vương uy trẻ tuooit đầy oai nghiêm đang ngồi đó dùng tay xé từng miếng thịt dê lớn mà nhồm nhoàm nhai.
“ Anh rể Đại Vương, Trường Thành đã trước mắt chúng ta không cho người chiếm đóng sao?” Một tên em vợ tiểu bộ lạc nào đó mà Ngô Khảo Tước cũng không nhớ hết nổi đang nâng chén lớn ngọc lộc tửu gương mặt có phần kích động mốn lập công mà hỏi.
“ A Bác Đài Lộc, ngươi bớt dùng cái mông để suy nghĩ đi… Chúng ta mạnh nhất là gì? Đó chính là chiến đấu trên lưng ngựa, là dong duổi trên thảo nguyên kỵ mã chém người, thủ thành? Thủ trường thành có máu dùng à nha..” Ngô Vương không lhaij chửi người.
Đám an hem vợ ngồi đây đã nghe chửi kiểu này kén lỗ tai rồi, nói thật bọn họ ban đầu cũng khó chịu, nhưng sau này biết tính vị đại vương này, cộng thêm vị này mắng chửi người nhưng cũng khống có bạc đãi cho nên dần rần tác phong của Vương Đình Liêu Đông Việt Quốc đó chính là kẻ tiện miệng là lãnh đạo thì nhân viên nghe chửi dài dài.
“ Đại Liêu hải quân yếu kém cho nên muốn nhập Trung Thổ phải qua Trường Thành, cho nên thời đó mới coi Trường Thành là cái gì đó trọng địa quân sự, giờ có máu dùng. Nhị Ca của ta là Bá Chủ Đông Hải Vương, Đại Việt Liêu Đông của chúng ta Hạm Đội Hoàng Hải cũng mạnh lên từng ngày, đường biển đả thông thì quan trọng gì cái phá Trường Thành này?”
“ Để cho tên họ Quách hao quân giữ thành giữ tường, chúng ta ở đây cũng là nghi binh thu hút quân Tống, nếu chúng dám một chân bước qua Trường Thành dàn chận trên thảo nguyên thì chúc mừng bọn Hán này một vé gặp Diêm Vương gia”
“ Haizzz … các ngươi đầu óc không có cái trứng gì để dùng cả, chán nản “
Ngô Khảo Tước dăn dạy đám người dưới một hồi sau đó dưới ánh mắt sùng kính của đám trẻ trâu thảo nguyên vị Liêu Đông Vương tiếp tục nhậu nhẹt giữa quân doanh.
Ngô Khảo Tước tài học có hạn, nhưng hắn có năng khiếu quân sự cao, điều này không thể phủ nhận. Chỉ trong ba năm tiếp xúc quân ngũ ở Bố Chính, lại thêm mấy trận chinh chiến liên miên để tên này tự đúc kết được cho mình một chiến thuật có bản sắc Tước Ca. Lối đánh con nhà giàu, cùng chiêu lây trường chế đoạn đến tận cùng của vận dụng.

Ngô Khảo Tước sử dụng hoàn toàn là dương mưu đơn giản nhưng thực dụng.
Bộ binh liêu Đông tào lao, ngoài bốn ngàn Legion Châu Âu binh đoàn Ngô Khảo Ký cho mượn thì chẳng có lực lượng nào ra hồn. Ngay cả Hán Nô quân mới lập có ba vạn người cũng là quen kỵ chiến hơn bộ chiến. Nói chung Liêu Động quân xuống ngựa sức chiến đấu giảm đi bảy thành là ít.
Cho nên Ngô Khảo Tước không muốn công thành chiến bộ binh, cũng không muốn thủ thành chiến không phải sở trường của hắn.
Thêm vào đó hải quân của cả Ngô Khảo Ký và của Liêu Đông đều mạnh hơn Đại Tống một đường cho nên Ngô Khảo Tước quyết định chỉ đánh dã chiến, và ép quân Tống phải đánh dã chiến.
Dương mưu của Ngô Khảo Tước quá rõ quá lộ, nhưng người đã rơi vào cục thì khó rất khó thoát ra.
U Châu thành.
Quách Quỳ cau mày nhướng mắt nhìn xa bàn.
“ Cách duy nhất lúc này đó là dùng kỵ binh nhanh nhất đến Phủ Tế Nam, chặng đứng quân Liêu Đông đả thông đường biển, nếu để quân Liêu Đông đả thông lối này thì chúng ta chiếm được Trường Thành cũng vô dụng. Chỉ cần quân địch có nguồn tiếp tế liên tục từ đường biển thì chúng có thể đứng vững ở Yên Vân. Lúc đó một đạo Kỵ binh cắt đứt hậu phương thì U Châu, Trường Thành chỉ còn là cô quân, chúng ta chết chắc… Mong đại tướng quân quyết định”
Một vị Chỉ Huy sứ lên tiếng thưa, nói thật phàm là ai hiểu chút quân sự đều nhìn ra vấn đề này. Ở đây sĩ quan Đại Tống đều là người lão luyện cho nên liếc mắt nhìn đã hiểu.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy.
Đại Tống có cái hay là Vua quan Tể tướng chẳng bao giờ thân chinh nhưng thích ở ngoài ngàn dặm chỉ đạo. Làm trái ý họ coi như kháng chỉ rồi chịu tội. Làm tướng Đại Tống khốn khổ vô cùng.
Quách Quỳ lúc này cũng vậy, triều đình ép ông ta nhanh chóng chiếm lấy Trường Thành ngăn chặn quân Liêu Đông Nam hạ.
Nhưng Quách Quỳ biết rõ, trường thành làm gì còn ý nghĩa, người Liêu Đông là từ phái đông theo đường Biển đang ngấp nghé tiến vào Hà bắc, thậm trí có thể đột phá Hà Nam…. Nhưng Quách tướng quân của chúng ta dám cãi lệnh sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.