Tháng mười một Bắc phương, Liêu Đông hàn băng chi địa.
Tuyết gió bay bay, nơi này tuyết trắng phủ kín một màu.
Khí trời này không hề thích hợp cho tác chiến dù là bất kỳ lực lượng nào.
Nhưng giữa đồng cỏ mênh mông đại bình nguyên Bàn Cẩm rộng lơn của Liêu Đông. Lúc này hai đạo quân đông hàng vạn đang đối chọi gay gắt với nhau.
Ngô Khảo Ký lúc này giáp mão sáng ngời, chiến bào đỏ tung bay tron gió tuyết. Thân hình ngồi trên chiến tượng cao ngất mà nhìn về phương xa.
Chỉ là lúc này gương mặt của vị tân tấn Đông Hải Vương phong vân một cõi đang thâm trầm vô cùng. Ngô Khảo Ký lúc này còn đâu tinh thần hăng hái cách đây một tháng nữa. Hắn lúc này là một vị quân vương thâm trầm cùng lạnh lùng thậm trí còn có chút âm ngoan trên biểu hiện gương mặt này.
Phải thôi, nếu biết mình bị âm đau đớn một vố, nếu biết mình đã cống hiến hiết mình vì xã tắc nhưng chỉ một sự hiểu lầm không cần điều tra kỹ thì triều đình có thể động binh với Bố Chính sao? Triều đình muốn bưng ổ của Ngô Khảo Ký?
Ngô Khảo Ký cảm thấy mình không làm gì sai lầm, ngược lại hắn đã cống hiến hết mình cho triều đình, cho hoàng tộc. Cuối cùng cũng chỉ là cơ chế phong kiến thối rữa và sự duy trì quyền lực dựa theo huyết thống đã khiến kiềm hãm sự sáng tạo của con người.
Nếu như là một xã hội tự do dân chủ thì Ngô Khảo Ký một người xuyên không đã có thể tạo nên bao nhiêu lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338649/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.