Lý Thường Kiệt trong thời gian làm việc ngoại giao ở đây thì quân đội đóng trực tiếp ở Minh Linh ( Phía Bắc Quảng Trị ngày nay).
Các thành trì dọc tuyến đường từ Bố Chính đến Minh Linh đã bị quân Chiêm Phá hủy toàn bộ, làng mạc bị đốt bỏ, nhà của bị phá xụp, kênh rạch ao hồ cũng không tha mà chúng cố gắng tàn phá ở mức độ nhiều ít có thể.
Tức là ngoài Đặng Gia thành quân Chiêm bỏ chạy quá nhanh không kịp làm gì thực tế hai châu Lâm Bình, Minh Linh coi như trở thành chính thứ đất hoang, nhà cửa làng mạc ruộng đồng không còn. Thậm trí một số rượng trũng gần biển còn bị người Chiêm thào nước khiên ngập mặn hỏng cả rồi.
Cay đắng, căm giận, nhưng phải nhẫn nhịn mà nuốt trôi cục tức này. Ngô Khảo Ký lần đầu tiên hiểu được sức người là có hạn, và xuyên không nhân vật không phải là vô địch nhân vật.
Thực tế đây cũng là sách lược mà Harivarman IV đã tính toán hắn muốn để lại một vùng hoang vu mà người Đại Việt khó lòng vực dậy trong thời gian ngắn. Do đó nơi này sẽ tạo nên một vùng đệm giữa hai nước khiến cho Đại Việt muốn xuôi nam cũng bất lực. Sự thực Harivarman IV đã thành công trong “lịch sử ở một thế giới nào đó”. Khi hắn đã biến cả vùng này thành vùng đất chết khiến cho cả vài trăm năm người việt cũng không thèm đụng vào. Phải đến những năm thế kỷ 12, 13 nơi này với khôi phục và đến thời các vua Trần mà cụ thể là Trần Anh Tông với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338572/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.