Lý Từ Huy nghe được nhưng vẫn không yên tâm, nàng quên đi thẹn thùng mà quấn lấy Ngô Khảo Ký lắc điên cuồng…
“ Không cho đi, không cho đi, không cho đi…”
Ngô Khảo Ký lắc đầu cười khổ, hắn vòng tay môm lấy tấm thân trơn nhăn của Lý Từ Huy vỗ vỗ an ủi.
“ Không đi không được, thứ nhất anh là nam nhân Đại Việt , anh phải có nghĩa vị quốc gia, dân tộc. Dẫu cho đây là một phong kiến quốc gia nhưng có nó mới co Anh, có em.Tuy rằng nội bộ có tranh chấp một hai nhưng xét cho cùng chúng ta muốn yên ổn sinh hoạt vẫn là cần quốc gia này bảo hộ. Do đó khi đã nhận được bảo hộ thì phải có trách nhiệm với nó…”
“ Nếu anh không có kha năng thì thôi đi, nhưng anh có năng lực giúp sức dân tộc, quốc gia thì anh phải làm đó là bổn phận của mỗi người con mang dòng máu Việt.”
“Thêm vào đó nữa Lý Thường Kiệt là anh nhân lịch sử vĩ đại của dân tộc và cũng là một trong những thần tượng của ông ta. Trong lịch sử ông ta được ca tụng nhưng cũng không thiếu lời chỉ trích dèm pha. Do đó anh muốn tận mắt chứng kiến những công tích của người này. Anh muốn ghi chép lại cho hậu nhân hiểu được sự thật mang tính công bằng… không thể đọc vài chữ xiên xẹo từ sử tàu hay các nguồn sử phong kiến mà suy luận tầm bậy.”
Ngay khi Ngô Khảo Ký bộc lộ ý tưởng này thì ở một thế giới nào đó, một quốc gia nào đó người dân nói tiếng Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338551/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.