Chiến trường luôn tràn ngập màu máu đỏ thẫm của bi thảm, bất kể là máu của địch nhân hay máu của đồng đội đều không quan trọng. Màu máu trên cánh đồng hoang vu hòa trộn cùng nền trời hoàng hôn trở nên một bức tanh nhuốm đỏ của luyện ngục.
Tại sao phải có chiến tranh, tại sao phải tàn sát tộc khác , tại sao các quốc gia này luôn nuốn khống chế hay nô dịch dân tộc khác với họ?
Ngô Khảo Ký run rẩy buông lỏng chiến thương trong tay, hắ giết 10 người? hay 20 người? Hắn chưa thể đếm qua, hắn chỉ biết mình giết rất nhiều rất nhiều người không hề có sức phản kháng.
Vẫn biết những kẻ này cầm lên vũ khí, tới rồi vùng đất yên bình của hắn. Muốn phá đi ngôi nhà mà Ngô Khảo Ký cất công xây dựng nên. Họ đáng chết, nhưng không phải chết theo cách này.
Ngô Khảo Ký cảm giác nếu mình còn tiếp tục thì hắn và dã thú có gì khác nhau?
“ Hộc hộc… buông vũ khí xuống , ta tha chết cho ngươi…” Tiếng Chiêm Ngô Khảo Ký hắn cũng có thể nói một hai.
Chiến thương sắc lém thẫm đầy máu tươi vẫn đang nhỏ tong tong chỉ về một thiếu niên người Chăm đang chật vật vật khom mình thủ thế. Trên tay hắn chỉ là một lưỡi đao cùn cung một cái khiên mây đơn sơ.
Đối phương là ai? Một người đàn ông lực lưỡng đang cưỡi chiến mã cao lớn từ đầu đến chân đều là thiết cương khôi giáp. Thứ mà lưỡi chiến đao trên tay hắn không thể xuyên phá. Hắn đã nhìn qua trước đó mộ đồng đội cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338547/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.