4 giờ chiều ngày 22 tháng sáu. Tiểu Bình Nguyên Đông Bắc Đặng Gia Thành. Hai phe quân sĩ trầm mặc liệt trận, không khí như lắng đọng. Lúc này không có ai nhiều lời trước giây phút bùng nổ thường là những giây phút lắng đọng nhất.
Hai bên quân đội có nhiều điểm khá đối lập.
Anak Đê- nữ thủ lãnh thân ngồi bệ vệ trên đài Chiến Tượng dõi ánh mắt khinh miệt nhìn một nhúm quân Đại Việt trước mặt. Bố Chính – Chùm cuối nam nhân cưỡi ngựa lùn thân khóa chiến bào trắng xọc đỏ có hơi gay ánh mắt chăm chú và đầy cẩn thận.
Anak Đê – quân số đông nghìn nghịt, đến cả gần vạn người liệt trận vài nàn người dự bị, Chiến tượng hơn trăm - Bố Chính quân đơn côi lẻ loi 1000 kỵ sĩ cùng 40 chiến tượng.
Nhưng về trang bị thì… Bố Chính là con nhà đại gia, bố sếp lớn đi mẹc sờ đệc. Anak Đê con là nghèo bố mẹ công nhân viên chức đi wave tàu. Nói đùa cho không khí bớt căng thẳng, nhưng thực tế trang bị của người Anak Đê rất không tốt. Vì mảnh đất của họ ( Tây Nguyên ngày nay) boxit thì quá nhiều nhưng mỏ sắt chẳng có bao nhiêu. Nói thật nơi này quá ít quặng sắt để có thể khai thác, cho nên vũ khí kim thiết của người Anak Đê là một thứ xa xỉ phẩm.
Nói chung người Anak Đê vì thiếu sắt muối nên chính vì vậy bị Chiêm Thành áp chế toàn diện. Lúc này vũ khí của người Anak Đê còn một nửa là vũ khí đồng thau. Nhưng Ngô Khảo Ký lại thèm thuồng liếm môi, Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338542/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.