Tết này đối với Bố Chính là một năm hạnh phúc nhất sau hàng chục năm đau khổ. Vùng đất này không chiến tranh thì bão lụt. Dân thường nơi này kể cả Việt hay Chăm đều là bị bóc lột đến cơm không đủ ăn áo không đủ mặc. Bọn họ có Tết sao, hẳn là lâu lắm rồi không có cái tết nào đúng nghĩa.
Năm nay mưa thuận gió hòa, nhưng kể cả hằng năm dù mưa thuận gió hòa cũng không đủ ăn. Lấy một phép tính đơn giản. Toàn bộ Bố Chính có hơn 4 vạn dân, một vạn hai ngàn mẫu ruộng mỗi mẫu có được mùa đi chăng nữa cũng chỉ là 4 thạch lương thực nộp thuế triều đình trung bình 1 thạch một mẫu. Tính ra một mùa chỉ thu được 36 ngàn thạch lương thực bằng 2 triệu tám trăm ngàn cân lương thực, coi như hai mua vụ đều được mùa tức à 5 triệu 6 trăm ngàn cân lương thực. Mỗi năm mỗi người ít nhất phải ăn 200kg lương thực. Thì chỗ này chỉ đủ nuôi 2,5 vạn người. Vậy 1,5 vạn người còn lại ăn gì uống gì qua ngày.
Điều này để nói lên, dù được mùa, dù không có bão thì dân Bố Chính vẫn chết đói như thường. Họ phải vào rừng tìm rau củ quả, phải să bắn, đánh cá và làm đủ mọi thứ chỉ để bù lại chỗ thiếu hụt 1,5 vạn người lương thực kia.
Nhưng năm này Bố Chính khác xưa rồi đốn cây, đốt than cung cấp nhà máy Luyện Thiết kiếm tiền mua lương thực, lao động đắp đê, xửa đường, xửa thành trì kiếm tiền mua lương. Bốc vác bến tàu cũng có tiền, vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/338480/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.