“ Cha … cái quỷ này lạ lắm … gõ vào tiếng kêu rất lạ nhé…”
“ Nef cẩn thận thận có nguy hiểm…” người đàn ông tuy dặn dò con gái nhưng lại chính tay của mình cầm cục đá lớn đập ầm ầm vào thứ quỷ quái trước mặt…
Ầm ầm … boong boong …
Cạch cạch…
Coong coong….
Vậy là cả đám “ người” thi nhau cầm đá vã vào cái vật thể lạ lùng xuất hiện ở lãnh thổ của họ….
“ Âm thanh rất hay nhé…. “ Thằng bé chừng mười hai mười ba tuổi cười khềnh khệch, mái tóc vàng bù xù , bết lại toàn đất cát bẩn móng tay thì vị cắn nham nhở cũng bẩn thỉu không kém…
Toàn thân dơ dáy , trên người rách tung toé một tấm da không hiểu được làm bằng loại da động vật gì. Hắn cầm trên tay một cục đá đập ầm ầm vào cái “cục đá” khổng lồ hình thù kì dị đột nhiên xuất hiện ở lãnh thổ của bộ lạc.
Tiếng động vang vọng khiến cho Ngô Huy Tuấn không thể không tỉnh lại, lúc này cảm giác trước tiên của hắn chính là đau đầu và phiền não vô cùng, những tiếng boong boong xung quanh như búa tạ dã mạnh vào đại não đang mơ hồ của hắn.
Ngô Huy Tuấn là một sinh viên y khoa tương lai sáng lạng, nhưng một tai nạn giao thông khốc liệt đã khiến hắn mất đi ý thức. Tuy đau đầu vẫn đau đớn vô cùng Ngô Huy Tuấn vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc đó, lý trí cho hắn biết được rằng mình đã được cứu sống, chắc hẳn là ở một bệnh viện nào đó. Hắn chắc hẳn nơi này là bệnh viện Việt Đức nơi hắn đang thực tập, bởi vị trí tai nạn xảy ra ngay cạnh Hồ Gươm, điều này có nghĩa rằng khả năng tới ngôi bệnh xá trên là rất lớn.
Cố mở cặp mí mắt nặng nề, Ngô Huy Tuấn như mong chờ nhìn thấy được một căn phòng cấp cứu quen thuộc, ý tá quen thuộc, và có thể là những bác sĩ đàn anh, thầy cô giáo của hắn. Nhưng sự thật thì luôn không như người ta mong chờ.
Ta là ai? Đây là đâu?
Đây chính là câu hỏi ngay lúc này, đang chiếm toàn bộ tư duy của Ngô Huy Tuấn. Cố gắng thức tỉnh đối diện thẳng ánh mắt của hắn không có bệnh viện phòng ốc trắng tinh sạch sẽ, không có thiết bị oxy máy thởi, không có kim tiêm dây truyền.
Xung quanh chỉ là bóng tối, thân thể thì bị “trói chặt” bên ngoài những tiếng gõ cong cong vang vọng khiến tai của hắn chịu không nổi….
Đúng lúc này trong đầu của Huy Tuấn vang vọng lên một loạt thông tin…
Đại loại là cơ thể không có tổn thương về mặt sinh học, rồi cái gì Biomehjor bị hỏng 97% thời gian hồi phục 1679 giờ 37 phút 14 giây nếu được bổ xung đủ hàm lượng dinh dưỡng chất lượng cao…..
Rồi cái quái quỷ gì thoát khẩn cấp…
Môi trường xung quanh thuận lợi sự sống sinh vật… không có độc, mức phóng xạ cho phép… v.v….
Cái quỷ gì xảy ra ở đây…
Lại trò đùa quái quỷ gì nữa... — QUẢNG CÁO —
Hắn chết rồi? Lúc này thượng đế đang trêu đùa hắn? Hay đây là một phương pháp điều trị mới mà Huy Tuấn hắn không biết.
Lại một loạt các thông tin truyền đến khiến cho Tuấn choáng ngợp.
Cái gì mà hệ cơ sở dư liệu hỏng hoàn toàn? Chức năng cơ bản của Primehjor armor hệ Electronic vẫn hoàn hảo… năng lượng lò phản ứng còn 85%? hộp dinh dưỡng vỡ nát thất thoát 98% chất dinh dưỡng?
Yêu cầu rời khỏi Primehjor Armor trước khi dinh dưỡng cạn kiệt?
Không thể hiểu nổi….
Tuấn há miệng như muốn hét lớn có ai ở đây không thì phát hiện cả khoang miệng mình bị thứ gì đó chùm vào giống như mặt nạ chụp của máy thở oxy vậy…
“ Phù… yên tâm rồi.. đang được cấp cứu… khả năng những thứ vừa nghĩ tới là ảo giác…”
Tuấn hung hăng thầm nghĩ trong đầu….
Thân là Bác Sĩ hắn dĩ nhiên hiểu và tuân thủ “phác đồ” điều trị, cho nên sẽ không phản đối, không chống cự, ảo giác thôi mà… yên tĩnh bình lặng chờ nhân viên y tế xử lý rồi mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Tuấn đang nghĩ hắn trong một giấc mộng di chứng của việc dùng thuốc mê hoặc morphine gì đó.
“ Thật là ảo giác rất nặng, lại cảm giác nằm sấp đeo mặt nạ máy thở”
Tiếng động giảm đi rồi tắt ngấm … Tuấn nhắm mắt không suy nghĩ nhiều nữa mà tận hưởng “giấc mơ”.
Lúc này ở bên ngoài…
“ Cha ơi.. bên dưới tảng đá có cái gì như cái búa này…”
Thằng Nef bẩn thỉu gõ chán thì “ đào móc” xung quanh tảng đá và phát hiện một thứ kỳ lạ…
Cả đám “người” tai nhọn tóc tai bù xù người ngợm bẩn thỉu như dã nhân bu vào chỗ thằng Nef chăm chú nhìn vật kỳ lạ bên dưới tảng đá kỳ lạ…
“ Đẩy nó ra…”
Người đàn ông như đứng đầu nơi này vẫy tay ra lệnh…
Cả đám cả chục thanh niên thợ săn của bộ lạc liền chung sức đẩy “đá “ hò hét loạn trời.
“ Thủ lĩnh nặng quá…” một tên thợ săn thân thể cao gầy thở hồng hộc lau mồ hôi mà nói…
“ Thêm người… lấy gậy kê mà đẩy…”
Bên trong thì Huy Tuấn cảm thấy rung lắc, nghiêng ngả dữ dội…
Tổng trọng lượng của giáp người cùng thiết bị tầm hơn một tấn thôi.
Cho nên mười lăm tên dã nhan tuy cao cầy nhưng cơ bắp rắn chắc với 3 cây gỗ lớn vẫn có thể lật ngửa được cả bộ giáp nếu cố gắng….
Uỳnh… bụi mù tứ tán.. “ tảng đá” kỳ lạ bị hất văng một vòng…
Cả đám thổ dân hoan hô vang trời sau đó bọn họ tập trung đào bới thứ kỳ lạ được lấp dưới tảng đá.
Bên ngoài không hay biết gì ở bên trong tảng đá kia một tên Human đang trợn mắt há mồm chứng kiến ánh sáng lọt vào qua “ tấm kính” ngay trước mặt.
Trên cao ánh sáng mặt trời chói trang… thậm chí hắn còn nhìn thấy những tán lá cây đang khẽ đung đưa rất gần, xa hơn là từng đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời trong xanh đến mức lạ lùng….
Bỗng nhiên một bàn tay úp lên “ tấm kính” trước mặt làm Huy Tuấn giật nảy mình..
“ Ảo giác gì mà chân thật vậy?” Tuấn rất muốn nhắm mắt để tỉnh dậy khỏi “ảo giác”.
Nhưng hắn lại không thể vì một gương mặt bẩn thỉu áp vào tấm kính ngay sát mặt Tuấn…
Tên bẩn thỉu này khiến Tuấn sợ đến thót tim…
Quái nhân bẩn thỉu cúi xuống ghé một mắt nhìn tròng trọc vào bên trong, Tuấn trợn hai mắt nhìn nó…
Chỉ thấy gương mặt quái nhân lộ rõ vẻ sợ hãi nhảy bật ra sau hoặc cũng có thể là ngã ngửa ra sau.
Sau đó một lúc lâu lại có tiếng gõ kim loại vang lên…
Rồi cảnh tượng sợ hãi nhất trong đời của Ngô Huy Tuấn sinh viên nội trú năm cuối đại Học Y mới chỉ 24 nồi bánh trưng hiện ra. Một tên quái nhân to cao , khệ nệ vác theo một viên đá cực lớn giơ lên trước mặt hắn.
Huy Tuấn thừa đoán ra thằng này đang muốn làm gì, nếu là ảo giác xin hãy tỉnh đi.... Vì trong ảo giác này đang có một tên quái nhân bê đá lớn muốn đập đầu của Tuấn.
“ Cảnh báo phát hiện tấn công phía chính diện, vũ khí thô sơ , không sát thương”
Lại một luồng thông tin kỳ lạ vang lên trong não bộ của Tuấn...
Không khịp suy nghĩ...
Viên đá đã rơi xuống...
Bang...
Tiếng động khe khẽ vang vọng vào bên trong khiến Tuấn cảm giác rất chân thật.... — QUẢNG CÁO —
Hắn nhắm mắt muốn cơn ảo giác này sớm qua đi....
Trái Đất....
“ Không thể nào... Ngô Huy Tuấn không thể chết” Na Ri chắc chắn... bởi lẽ nếu cha chết khi chưa hoàn thành nhiệm vụ lần này thì chắc chắn Na Ri phải biến mất. Thế nhưng rõ ràng là nàng vẫn đang tung tăng nơi đây mà.
“ Không thể nào, nhiệm vụ ở Venus đã thất bại, toàn quân bị diệt... chúng ta tổn thất hơn 300 Primehjor Men, không một ai sống sót” Nữ Hoàng Lý Tô Nhã Phượng đã nhận được thông tin chắc chắn cho nên quả quyết khẳng định.
“ Tóm lại Ngô Huy Tuấn chưa thể chết, các người yên tâm, ta đã cài thiết bị theo dõi sinh mệnh lên cơ thể hắn, đây là công nghệ chỉ ta mới nhận được thông tin, Hắn chưa chết” Na Ri cắm mặt nói dối, nàng có cài cái quái gì đâu, đơn giản vì nàng và Trần Lâm vẫn còn hoàn hảo , mà cả hai đều không có cảm giác gạt bỏ cho nên rõ là Huy Tuấn vẫn đang đi đúng hướng của lịch sử tạo ra Trần Lâm. Có điều phải chắc chắn rằng Huy Tuấn đã mất tích.
“ Bà Cô Tổ nói thật sao? “ Nữ Hoàng Lý Tô Nhã Phượng hơi nghi ngờ.
“ Ta không rảnh lừa các ngươi, công nghệ của ta là Zolzic thế hệ II, các ngươi hiểu không được. Ta chỉ có thể chắc chắn là Huy Tuấn đang rất khỏe mạnh” Na Ri khẳng định thêm lời nói để Nữ Hoàng Lý Tô Nhã Phượng thêm yên tâm.
“ Vậy được, để cháu đi thông báo cùng Lý Tô Liên Quỳnh để nàng không phải đau thương nữa”
Na Ri gật đầu, lúc này cần điều tra xem cha nàng Ngô Khảo Ký đang lưu lạc nơi nào rồi...
Tuy không có gắn thiết bị gì đó theo dõi sinh mệnh của Cha Ký, nhưng vũ khí của nàng đưa cho Cha rất đặc biệt cho nên có thể dò tìm một hai.
“ Các ngươi yên tâm chăc chắn Huy Tuấn còn sống, giờ ta đi Tiểu Bang Trung Mỹ, nơi đó có thiết bị có thể tìm được anh ta... không cần quá lo lắng” Na Ri căn dặn.
“ Ôi ... được vậy thì tốt quá, cảm ơn bà tổ cô... Ơ.... mẹ của Huy Tuấn có thông tin lại... bà ta muốn gặp bà tổ cô để xác nhận tin tức....” Nữ Hoàng Lý Tô Nhã Phượng nói nhanh vì Na Ri đã quay đầu đi rồi...
Na Ri hơi cau mày đôi chút suy nghĩ rồi cuối cùng là gật đầu đồng ý....
Cũng không bao lâu sau có một chuyên cơ xuất phát từ Hà Nội bay thẳng tới Nam Mỹ, trên chuyến bay có cả mẹ chồng nàng dâu tương lai Lý Tô Ánh Nhi và Lý Tô Liên Quỳnh. Dĩ nhiên chuyện này trước sau cũng không dấu được Ánh Nhi, nàng có quyền được biết.
Khi nghe Na Ri có cách tìm ra Ngô Huy Tuấn thì cả hai nài nỉ đò theo cho nên Na Ri nghĩ đi nghĩ lại cũng đành chấp nhận.
Huy Tuấn biết rồi hắn đã chết và xuyên không, đây là hắn nghĩ, vì trong trí nhớ hiện tại của hắn chỉ là một cậu sinh viên y khoa của thế kỷ 21 khi Mỹ - Trung Quốc – Nga – Nhật là cường quốc... không hiểu sao các khối trí nhớ khác lại bị phong tỏa.
Cho nên khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình không gặp phải ảo ảnh, mà chính thức bị nhốt trong một khối kim loại, miệng bị bịt kín bởi một lớp cơ thịt bầy nhầy, bên ngoài lại có dã nhân đập phá cho nên Ngô Huy Tuấn xác định bản thân “xuyên không”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]