Hai người ngồi bên nhau dưới tán cây kia nhưng vẫn có khoảng cách nhất định.
Nghe Ánh Nhi lo lắng thì Tuấn cũng hiếm khi nghiêm túc cùng nhẹ nhàng nghiêng mặt mà nói cùng nàng.
“ Anh nghĩ mình thích hợp nhất cho Lục Quân hoặc Hải Quân… anh cũng không hiểu tại sao lại vậy. Nhưng với Không Quân anh có cảm giác vô cùng xa lạ cùng không quen thuộc….”
Huy Tuấn ngước nhìn về phía xa xa bầu trời mùa hạ trong xanh cặp mắt hơi nheo lại… hắn chợt từ từ giơ lên cánh tay, bàn tay nắm chặt sau đó ngón tay trỏ từ từ duỗi ra chỉ về phía trước…
Gương mặt , ánh mắt khí thế của hắn như biến đổi thành người khác vậy… một chiến tướng lão luyện kinh nghiệm trận mạc, một chiến binh vào sinh ra tử trăm trận khốc liệt kinh hồn chưa hẳn có được khí thế này…
Nhưng nó lại xuất hiện ở một người thanh niên trẻ chưa từng có kinh nghiệm thực chiến ….
“ Tiến lên….”
Huy Tuấn thì thào… giọng nói nhỏ nhưng như chứa đựng ma lực nào đó , khiến người nghe phải nhộn nhạo tâm thần mà muốn tiến lên theo mệnh lệnh của hắn.
Khí thế rời nọn lấp bể , quân lâm thiên hạ cứ vậy được tái diễn trong phút chốc ngay tại khu vườn nhỏ của bệnh viện Hoàng gia, được tái hiện trên một tên thanh niên trẻ, một tay què, một chân gẫy. Một động tác chỉ tay, một ánh mắt, một câu nói thì thào, nhưng dường như hắn đã làm chuyện đó hàng vạn lần trong ngàn năm dài đằng đẵng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/2895923/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.