Chương trước
Chương sau
Hai người ngồi bên nhau dưới tán cây kia nhưng vẫn có khoảng cách nhất định.

Nghe Ánh Nhi lo lắng thì Tuấn cũng hiếm khi nghiêm túc cùng nhẹ nhàng nghiêng mặt mà nói cùng nàng.

“ Anh nghĩ mình thích hợp nhất cho Lục Quân hoặc Hải Quân… anh cũng không hiểu tại sao lại vậy. Nhưng với Không Quân anh có cảm giác vô cùng xa lạ cùng không quen thuộc….”

Huy Tuấn ngước nhìn về phía xa xa bầu trời mùa hạ trong xanh cặp mắt hơi nheo lại… hắn chợt từ từ giơ lên cánh tay, bàn tay nắm chặt sau đó ngón tay trỏ từ từ duỗi ra chỉ về phía trước…

Gương mặt , ánh mắt khí thế của hắn như biến đổi thành người khác vậy… một chiến tướng lão luyện kinh nghiệm trận mạc, một chiến binh vào sinh ra tử trăm trận khốc liệt kinh hồn chưa hẳn có được khí thế này…

Nhưng nó lại xuất hiện ở một người thanh niên trẻ chưa từng có kinh nghiệm thực chiến ….

“ Tiến lên….”

Huy Tuấn thì thào… giọng nói nhỏ nhưng như chứa đựng ma lực nào đó , khiến người nghe phải nhộn nhạo tâm thần mà muốn tiến lên theo mệnh lệnh của hắn.

Khí thế rời nọn lấp bể , quân lâm thiên hạ cứ vậy được tái diễn trong phút chốc ngay tại khu vườn nhỏ của bệnh viện Hoàng gia, được tái hiện trên một tên thanh niên trẻ, một tay què, một chân gẫy. Một động tác chỉ tay, một ánh mắt, một câu nói thì thào, nhưng dường như hắn đã làm chuyện đó hàng vạn lần trong ngàn năm dài đằng đẵng năm tháng lịch sử….

“ Tiến lên…”

Sa mạc nóng bỏng nơi thành bàng Mecca ngự trị…

Toàn thể quân sĩ đang nhìn về bóng dáng thẳng tắp như trường thương ấy… tất cả đều tập trung vài bàn tay nắm chặt rồi khẽ duỗi, ngón tay chỉ về phía quân thù trước mặt.

Dù là Arab chiến binh Thành Bang Nizaris, dù là Trung Ương triều đình chiến binh Đại Việt. Hay chiến Binh Đại Tống, Medang, Lavo…. Đều nhìn về người đàn ông quyền lực nhưng ôn hoà, vĩ đại nhưng bình dị gần gũi, vị tha nhưng quyết đoán này.

Lãnh tụ không ngai của Đông Á , Hoàng Đế Đại Việt Ngô Khảo Ký….

Mecca không cần phải dùng đến chiêu trò của Hassan để khống chế, không cần mua danh chuộc tiếng, muốn có thì tự mình đoạt lấy…
— QUẢNG CÁO —


Thập Tự Quân Tư Bản không có quyền nhúng chàm nơi đây…

Thiết giáp chiến xa BTR ầm ầm dẫn đầu đoàn quân lao lên. Từ rất xa những khẩu pháo 75 ly trên tháp pháo bùng nổ xuyên thẳng về đám Thập Tự Quân đang trố mắt kinh ngạc nhìn về những con quái vật sắt thép đang lao về phía họ……

Bộ binh Đại Tống , Medang, Khmer rậm rạp như rừng tiến lên, các siêu kỵ binh Nizaris , Bắc Nguyên, Đại Việt dùng thế rời non lấp bể chuẩn bị xung trận.

Sau 2 tháng tạm thích nghi thời tiết nơi đây. Các chiến binh quân viễn chinh Đông Á có thể tạm thời tung được 60-65% sức lực trên chiến trường rồi.

Chiến trường Hoàng Thành Thăng Long đổ nát những năm 1242.

Cặp mắt sắc bén, gương mặt gày gò thon dài , cánh tay dần dần giơ về phía trước , bàn tay khẽ nắm chặt rồi từ từ duỗi ra ngón trỏ chỉ về nhăng nhịt chằng chịt đám quân xâm lược phía trước mặt ….

“ Tiến lên….”

Chỉ hai chữ đơm giản nhưng chất chứa rất nhiều bi thương mất mát, rất nhiều cam chịu cùng bất lực … tông miếu bị trà đạp… xã tắc bị mạt sát… hắn dư sức để ngăn chặn điều này… nhưng hắn không thể…

Có người muốn xem kịch thì phải có người đóng kịch…

Ba mươi bảy năm qua hắn phải sống lại một lần, phải chịu đựng 37 năm cô độc nhớ thương người phụ nữ ăn yêu thương… như đã nói. Hắn không thể chết yên… chết sẽ bị dựng dậy… sẽ phải làm nô lệ .. cho đến khi một cái chết theo kịch bản đến, hắn sẽ được “giải lao” trước khi tiếp tục công việc nô lệ của bản thân.

Hắn tận mắt chứng kiến quốc gia mà mình và bao nhiêu con cháu đã xây dựng đi đến bở diệt vong vì tham vọng cùng mu mội vô tri, nhưng hắn không thể ra tay ngăn cản hay thay đổi, bởi lẽ đó là lịch sử phải theo, những cái “ Nút thắt” này phải tuân thủ nghiêm ngặt , nếu không thi hắn sẽ tan biến. Hắn không sợ bản thân mình tan biến nhưng hắn sợ hãi những người con , người cháu của mình sẽ tan biến. Hắn mãi là nô lệ , mãi sống trong cảnh dày vò với nỗi nhớ thương... về tình yêu của hắn… tình yêu ngàn năm bất diệt.

Lý Tô Tĩnh, một trong những truyền kỳ Lý Tô thị gia tộc, người đã giúp Đại Việt đứng vững trong thế chiến thứ III, tuy vẫn là kẻ thua cuộc nhưng ít nhất toàn vẹn lãnh thổ vẫn được bảo toàn.

Có rất nhiều nhận định khác nhau về vị hoàng đế này, Chuyên quyền độc đoán, độc tài quân sự, sửa đổi lịch sử hoàng tộc Ngô Thị, tội thì nhiều lắm, nhưng công lao đối với dân tộc thì nhiều kể không hết. Một vị Hoàng đế sống thọ 97 tuổi nhưng cả đời cô độc…

97 năm cô đơn chịu đủ nhớ thương dày vò, 97 năm buộc phải làm những gì mình không muốn làm.

Nơi xa xa một ngọn núi gần kề chiến trường…
— QUẢNG CÁO —


Một bóng dáng nhỏ bé lặng yên nơi đó , hai hàng nước mắt chảy dài….

“ Cha… con gái thật xin lỗi để người phải chịu tội như vậy… con và chú Lâm sẽ cố gắng… hết sức…xoá bỏ đoạn ký ức đau khổ mày của cha… hu hu hu….”

Người con gái ngồi thụp xuống bên vách đá. Nàng không hiểu, tại sao phải dày vò một người đến vậy? Chỉ là ác tính niềm vui sao… Nàng hai mắt căm thù ngắm nhìn thiên không… “ Sẽ có một ngày… sẽ có một ngày món nợ này chúng ta cùng tính toán…”

Rồi thì có bao nhiêu nắm tay giơ lên trong dòng chảy lịch sử, bao nhiêu ngón tay chỉ về phía trước kiên quyết mà nói lên hai chữ “ tiến lên” lại có bao nhiêu năm tháng linh hồn kia chịu đủ sự dày vò... bao nhiêu nước mắt đã tuôn từ một người con gái nhỏ bé chứng kiến cha mình bị hành hạ đến tận cùng của đau khổ.... đếm không hết, chỉ những người trong cuộc mới hiểu, bọn họ hai cha con đã trải qua những chuyện gì... hơn chín trăm năm trôi qua... có bao nhiêu năm tháng được “giải lao” . Đây hẳn là bất tử theo một cách nào đó nhỉ? Bất tử là hạnh phúc? Không đâu! bất tử chỉ là nỗi đau kéo dài, dày vò đến bất tận, mỗi ngày mỗi tháng trôi qua thì sự đau khổ tuyệt vọng sẽ nhân lên, sẽ hằn sâu, sẽ khắc ghi trong linh hồn... bất kể quyền năng nào cũng chỉ la tạm thời xóa bỏ, nhưng đến một lúc nào đó dấu vết kía sẽ quay lại, sẽ chồng chất lên nhau... giống như núi lửa phun trào, sẽ phá hủy tận gốc linh hồn đó. Đó là chặng đường cuối của một linh hồn... tan biến vào hư vô. Linh hồn không thể là bất tử, linh hồn có hạn định. Tình yêu cũng có hạn định.... Ý nghĩ siêu thoát chỉ là hư vô... nực cười...

Huy Tuấn lặng lẽ co lại cánh tay trái của mình... hắn nhìn sâu vào mắt người con gái ấy rồi khẽ nói.

“ Nhiệm vụ của Ngô gia nam nhân là bảo vệ mảnh đất này, bảo vệ thứ mà họ yêu thương trân trọng, Anh không thể chui rúc ở Hải quân, ngoài vũ trụ khia không có trận chiến nào dành cho Hải quân... Không quân không phải thứ anh hướng đến....”

“ Em hiểu....” Nhi cúi đầu lặng thinh, trong phú chốc khi nàng nhìn thấy hình bóng của Huy, một cảm giác nhói đau trong tim.

Nàng cảm thấy con người này sao cô độc, sao đau khổ, vẻ tang thương không đáng có ở một thanh niên tràn ngậ sức sống... rõ ràng bề ngoài nếu nhìn sẽ không thấy được điểm này. Nhưng nàng lại có thể cảm nhận được từ bên trong sâu thẳm linh hồn của người đàn ông kia có một nỗi đau âm ỷ, nỗi dằng xé kéo dài... nàng càng cảm thấy tan nát cõi lòng khi chứng kiến điều đó....

Ôm lấy hắn , vuốt ve hắn, xoa dịu nỗi đau cho hắn.

Người con gái nhỏ nghiêng đi ôm lấy người mình yêu , rất tự nhiên, không câu thúc ... rất tự nhiên, hai người trẻ tuổi trong khu vườn nghiên mình dựa vào nhau, dựa vào để tồn tại qua nỗi đau trần thế mấy trăm năm dài dằng dặc.

“ Hứa với em phải cẩn thận... về với em”

“ Hừ .... kẻ làm hại được Ngô gia nam nhân còn chưa sinh ra...” Huy Tuấn trả lời láo đi, giọng đầy kiêu ngạo.

Sự thật phải vậy chăng?

Có ai biết những năm qua tỉ lệ góa phụ có họ kép Lý Tô là nhiều nhất không?

Nam nhân Ngô gia đời đời nguyện là tấm khiên của Đại Việt của Nhân tộc, bọn hắn có biết chạy trốn là gì đâu, công nghệ thấp hơn... Ngô gia nam nhân khi ra đi thì lành lặn , lúc trở về chỉ còn là một chút ít di vật sót lại.... bọn họ trôn thây ngoài hu vô vũ trụ bao la, đến đâu mà tìm.
— QUẢNG CÁO —

Nữ nhân không phải không muốn yêu một người họ Ngô, nhưng bọn họ không dám vì bọn họ sợ hãi phải cầm một di vật nào đó của chồng , của con trai mà khóc dài trong đêm... gặm nhấm nỗi đau một mình đó.... nào ai hiểu được.

Hạn chế sinh sản, không dành cho Ngô thị, cả thế giới này đều chấp nhận điều đó... vì tỉ lệ chết của Ngô gia đệ tử quá cao, nếu chỉ dựa vào kế hoạch sinh sản bình thường của nhân loại thì Ngô gia tuyệt diệt lâi rồi...

Nhưng càng sinh nhiều thì chết càng nhiều, nỗi đau cho những bà mẹ họ kép Lý Tô càng kinh khủng... thậm chí người ta không muốn điều tra hay tổng kết về hai gia tộc điên cuồng này.... vì bọn họ sợ hãi trước những con số lạnh lùng kia.

Nghĩa trang Ngô gia... không ai dám đếm...

“ Hứa với em....” Ánh Nhi siết chặt hơn nài nỉ....

“ Anh đã nói...”

“ Nếu anh không hứa... một năm anh không trở về một lần với em thì Lý Tô Anh Nhi sẽ là người Lý Tô thị đầu tiên nhập ngũ. Em sẽ đi tìm anh...”

Nhi ngước mắt nhìn, ánh mắt sáng rõ quyết tâm... ánh mắt của ý trí kiên định không thay đổi....

“ Anh hứa”

Người thanh niên như muốn né tránh câu trả lời, nhưng hình ảnh kia lại trùng vào một hình ảnh thân thuộc nào đó khiên tâm thần hắn rung lên mà gật đầu với lời hứa sẽ trở về.

Lời hứa khó thực hiện nhất của Nam nhân Ngô gia... rất khó thực hiện.



"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.