“ Mẹ… xin hãy hiểu cho con. Ngoài quân đội và y tế ra con không có nhiều lĩnh vực khác quân tân. Xin phép cho con được theo nghiệp của Ngô gia”
Ngô Huy Tuấn đúng như bác sĩ nhận định, đã rất nhanh khôi phục cơ thể, cậu ta có thể tỉnh táo, tạm ngồi giường bệnh và đi lại bằng xe lăn, nhưng rất nhanh có thể hoạt động lại bình thường, chỉ lat cánh tay phải sẽ cẩn nhiều thời gian hồi phục cũng như luyện tập…
Quỳnh thị chỉ biết ngậm ngùi nuốt nước mắt gật đầu… Con trai nàng đã không có thể trở thành bác sĩ phẫu thuật hàng đầu như ước nguyện của hắn, tâm lý đã rất tổn thương. Cho nên nàng không muối lại tước đoạn đi nguyện vọng thứ hai của con trai yêu dấu. Thôi thì lại chịu đựng hoàn cảnh vò võ ở nhà chờ đợi trong thấp thỏm lo lâu. Cả hai người đàn ông yêu dấu nhất của nàng sẽ tiến ra chiến trường rồi.
Đây là nghiệp của Ngô gia nam nhân, lại là nghiệp của Lý gia nữ nhân. Thật từ xa xưa truyền thống để lại, nếu như không có nữ nhân Lý gia vớt, nam nhân Ngô gia cấp độ ế là rất rất cao.
Khô như viên ngói không sai.
Quỳnh thị cũng không hiểu khi trẻ vì sao mình lại thích chơi gạch ngói như vậy, rõ ràng nàng là một nghệ sĩ dương cầm mà…. Có phải công nhân xây dựng đâu…
“ Tốt , con có dự định về binh chủng tham gia không? “
Ngô Hữu Chính trong bộ quân phục nghiêm nghị khô cứng bước tới vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/2895894/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.