Chương trước
Chương sau
“ Thưa thày, chất lượng cuộc sống của người dân Đại Việt đang ở Al-Ahsa đã tăng cao rất nhiều, họ không có ai dùng hắc ín để đun nấu nữa cho nên những giếng dầu cũng không cần quá nghiêm ngặt canh gác, sẽ không có ai khai thác”

Hassan nghiêm túc trả lời lý giải cho sự trông coi sơ sài của mình ờ các giếng dầu.

“ Trò cần thắt chặt quản lý từng giếng dầu vì ích lợi của chúng sẽ nhanh bại lộ. Còn nữa… những giếng dầu trong khu vực thì trò đã cho tìm hiểu và ghi dấu lại chứ?”

Al-Ahsa đã khiến Ngô Khảo Ký quá ưng ý, nếu so sánh thì Dumai của Đại Việt , mảnh đất được Medang cắt nhường chỉ là một cái giếng dầu nhỏ bé đến đáng thương nếu so sánh cùng nơi đây.

Vậy nhưng dầu hoả là nguồn tài nguyên rất quan trọng trước khi bước đến kỷ nguyên xây dựng một thế giới với công nghệ thời Trần Lâm với nguồn năng lượng sạch hơn.

Cho nên nhiều hơn chút mỏ dầu đối với Đại Việt chỉ là tốt chứ không có gì xấu.

Trong khi Benjamin – Tống Kiệt- Richard còn bận rộn ở khu vực Palestine và Nicaea thì Ngô Khảo Ký không tận dụng để chiếm mỏ còn chờ đến lúc nào? Chờ bọn hắn phân cao thấp sau đó quay qua liên hợp cùng xử lý Đại Việt?

“ Thưa thày , những năm qua theo lời dặn dò của thày, trò đã cho người đi khắp các khu vực xung quanh vịnh Persian để thống kê lại các giếng dầu lộ thiên… đây là chi tiết của chúng”

Hai thày trò ngồi ngay cạnh một vũng dầu thô đen ngòm bốc mùi hăng hắc khó chịu với những bong bóng lớn thi thoảng nổi lên nổ lốp bốp. Bọn họ không cảm thấy ngại mà trực tiếp tại nơi này xem xét tài liệu.

“ Khu vực này không chạm vào được…”

Ngô Khảo Ký chỉ tay về một vị trí đánh dấu đỏ trên bản đồ mà nói.
— QUẢNG CÁO —

“ Nhưng thưa thày, nơi này con đã liên hệ cùng Vương Quốc Uyunid, bọn chúng cũng sẵn sàng nhường lại thành bang khu vực này nếu chúng ta cho một cái giá hợp lý…”

Hassan hết sức bất ngờ, nơi mà thày chỉ là một nơi cực nhiều giếng dầu , không hề thua kém Al-Ahsa.

“ Hassan , vấn đề không nằm ở chỗ Vương Quốc Uyunid, Vương quốc này sức mạnh có hạn, bọn hắn rồi sẽ mất đi vùng đất trên. Ý của ta đó là bản thân thày hiểu rõ lợi ích của dầu mỏ thì Benjamin – Richard- Tống Kiệt đều hiểu về chúng. Khu vực vịnh Ba Tư này phải phân chia, không thể một người chiếm hết....”

Ngô Khảo Ký trầm ngâm một lát rồi nói...

“ Tuy Đế Chế Liên Hiệp Đại Việt mạnh mẽ nhưng Bang Nizarris lại quá xa xôi, nơi này chúng ta không thể nào chịu nổi nếu như cả Benjamin và Richard liên hợp vây công. Nếu dùng thủ đoạn chiếm hết mỏ dầu nơi này thì rõ ràng chúng ta sẽ trở thành cái đích vây công của bọn chúng. Nhưng nếu chúng ta biết điểm dừng, chỉ chiếm phần hơn mà để lại một miếng bánh thơm thì hai con sói trước sẽ tranh nhau miếng bánh thơm trước khi nghĩ đến việc tranh chấp miếng bánh lớn trên tay chúng ta…”

Ngô Khảo Ký là người lý trí, cực kỳ lý trí trong những tình huống này, hắn từ trước nay vẫn tôn sùng quy tắc cân bằng. Từ trước đến nay vẫn vậy, ngay cả ở Đông Á vốn dĩ Đại Việt có thể chiếm lợi hoàn toàn nhưng hắn vẫn nhường ra một phần lợi ích cho các quốc gia trong khu vực. Tại nội bộ Đại Việt các công ty quốc doanh thậm chí có thể chiếm toàn bộ thi trường nội địa lẫn xuất khẩu nhưng hắn vẫn nhường một phần cho công ty tư doanh.

Lòng tham của con người là vô đáy, không phải ai cũng có thể nghĩ đến chữ nhường này một cách dễ dàng như vậy. Không phải ai đứng trước lợi ích khổng lồ cũng có thể nghĩ đến chia xẻ để đổi lấy ổn định.

Thường thì tư tưởng đánh tất chiếm tất, cái gì tốt ôm hết về nhà đã “thấm nhuần” mọi tác phẩm... ngay cả gái ngon cũng phải vơ về hết cơ mà.

Nhưng lòng tham chính là độc dược, hãy thử tưởng tượng ngỗi chung quanh một cái bàn ăn có chục người, chỉ một đĩa bánh mà người không biết xấu hổ vơ lết về mình thì rõ ràng là sẽ bị chín thằng còn lại đập cho nhừ tử, cuối cùng chỉ có vô bệnh viện mà một miếng bánh cũng không kịp cho vào mõm. Ở đó mà chiếm tất vơ tất. Có thể nhanh tay vơ được miếng bánh to, thơm nhất, béo nhất, nhưng đừng có ngu mà túm cả cái bánh nếu không thì ngày tàn của ngươi đã hiển hiện trước mắt rồi.

Ký là một người như vậy.

Vinh Ba Tư, vựa dầu thế giới này hắn đã chiếm Dubai, Qatar những vùng này trong 100 năm sẽ không ai quan tâm vì chẳng ai có thể khoan dầu đáy biển mà khai thác. Nhưng đây đã là một miếng bánh rất rất thơm rồi.

Ngô Khảo Ký lại túm thêm một miếng bánh Al-Ahsa mà theo như Ngô Khảo Ký ước tính thì nó có khả năng là một trong hai giếng dầu lớn nhất thế giới thế kỷ 21. Cho nên đây đã là Đế Chế Đại Việt nhanh tay chiếm nhiều phần hơn rồi.
— QUẢNG CÁO —


Lấy ý chí mà xem xét Ngô Khảo Ký không tin mục đích đơn thuần của Benjamin và Richard chỉ là đấm nhau vì tôn giáo hay đất thánh này nọ.

Nếu xét đó là ba bản sao của Ngô Huy Tuấn thì nguyên nhân cuối cùng của cả hai thằng này đều là chiếm hữu các mỏ dầu ở vịnh Ba Tư. Điều này chắc chắn không sai được , Ngô Khảo Ký chính là một bản sao trong đó, hắn hiểu hơn ai hết về suy nghĩ trong Huy Tuấn.

Thời đại Động cơ hơi nước đã đến, việc chạy động cơ bằng than có quá nhiều hạn chế đối với cả hai. Nhất là đối với Benjamin. Cho nên năng lượng là vấn đề cả hai bên quan tâm đến.

Sở dĩ vùng đất này Benjamin có thể sớm chiếm hữu nhưng hắn chưa làm như vậy mà cố tình ngăn Richard ở tiền tuyến, vì Benjamin nghĩ cả vinh Ba Tư này sẽ không thoát khỏi tay của hắn. Chỉ cần chặng được Richard từ xa thì không có ai tranh chấp ở Vịnh Ba Tư cả.

Lúc này một số giếng dầu nhỏ ở Palestine đã đủ để phục vụ nhu cầu của Benjamin trong thời điểm hiện tại, cho nên chắc chắn thằng này “ để dành” . Benjamin và Richard không nghĩ đến Ngô Khảo Ký từ bên kia bán cầu đã âm một đao mà nhảy vào khu vực này trước một bước. Không ai nghĩ Đại Việt ở quá xa như vậy mà cũng chen chân vào được.

Nhưng cho dù Đại Việt có tranh thủ thừa loạn mà chiếm lợi, nhưng chiếm quá nhiều , chiếm hết thì rõ ràng sẽ bị vây đánh cho to đầu.

Vì thế Ngô Khảo Ký l không hề tham lam mất đi lý trí, hắn để lại vùng đất Kuwait một trong những nơi giàu tài nguyên dầu mỏ nhất thế giới, lại đa phần là các giếng dầu trên lục địa.

Có miếng mồi thơm ngon chưa sở hữu này dĩ nhiên cả Richard và Benjamin sẽ trước nhắm vào mà tranh chấp, Đại Việt vẫn tương đối an toàn rồi.

Ngay cả các giếng dầu ở bên phần đất bờ bên kia vịnh Ba Tư đối diện với Dubai, Qatar thì Ngô Khảo Ký cũng dặn dò Hassan đừng đụng vào... Đại Việt chiếm quá đủ rồi.

Ngô Khảo Ký đoán không hề sai.

Vì sao Richard < Cánh Tay Trái> nhanh chóng đẩy mạnh Thập Tự Chinh, vì sao hắn nhăm nhe đi đường vòng trên biển để từ Địa Trung Hải đánh thẳng vào Jerusalem. Vì tiêu diệt Benjamin ư? Vì cái gì đó thánh địa ư?
— QUẢNG CÁO —

Biến đi cho nhanh, suy nghĩ đó là suy nghĩ trẻ con.

Giết Benjamin – Tống Kiệt là nhiệm vụ. Nhưng là người thông minh và tận cùng của lý trí. Muốn đánh chết Benjamin và Tống Kiệt thì phải đánh sập cả đế chế Suljuq đang hùng mạnh và đoàn kết. Đây là nhiệm vụ bất khả thi trong một lần Thập Tự Chinh. Cho dù chiến dịch có thuận lợi thì cũng chỉ đi đến những bản hòa ước bất bình đẳng gì đó mà thôi.

Quân Thập Tự Chinh không phải là thần thánh mà có thể đánh tới Bagdad hay thủ đô Isfahan. Như vậy mục tiêu của Richard < Cánh Tay Trái> rõ ràng là dánh hạ Jerusalem và áp đặt cai trị lên Palestine để mở đường gần nhất đến vịnh Ba Tư, mà cụ thể ở đây là Kuwait. Con đường từ Jerusalem đến Kuwait gần nhất rồi.

Còn về Benjamin không đoán được ý đồ của Richard < Cánh Tay Trái> sao? Benjamin dư sức đoán ra cho nên hắn cũng làm gì cố thủ ở Constantinople đâu. Trong khi mọi cánh quân Thập Tự đều vây công Constantinople, và không có bất kể một manh mối nào cho một cuộc tấn công vào Jerusalem. Nhưng Benjamin vẫn thủ vững nơi này vì hắn biết kẻ thù sẽ đi qua nơi này.

Hay nói đúng hơn Thập Tự Chinh hay Thánh Chiến Hồi giáo là cuộc chơi của hai thế giới. Thế giới những người cổ đại thì vẫn đánh nhau một cách say mê theo lộ trình lịch sử. Nhưng thế giới của những kẻ xuyên không lại tự có những chiến trường riêng của họ. Những mục đích toan tính của những kẻ xuyên không khác nhiều so với người cổ đại, kiến thức vượt thời đại của bọn họ khiến mục tiêu, mục đích của họ cũng khác biệt lắm.

Cho nên cùng một sự kiện Thập Tự Chinh- Thánh Chiến Hồi giáo, nhưng hai chiến trường và hai luồng tư tưởng, mục tiêu khác biệt hoàn toàn. Điểm đáng sợ nhất cà cả ba tên xuyên không mấu chốt của sự kiện chiến tranh xuyên lục địa lần này đều là bản sao của một cá thể, có đầy đủ thông minh và thủ đoạn, lại rất “hiểu” nhau. Cho nên.... đây mà một cuộc chiến của các bản ngã và hứa hẹn sẽ đủ hấp dẫn.

Tất nhiên nếu so sánh thì, bản ngã Ngô Khảo Ký có phần “già hơn”, sự già này kèm theo thời gian dài tôi luyện trong tranh đấu chính trị quân sự và kinh nghiệm quản lý một đế chế vĩ đại trong thời gian không ngắn. Cho nên Ký vẫn có phần cáo hơn hai tên đàn em còn non kia là điều dễ hiểu.

Hai con sói thành niên tranh nhau một miếng mồi. Ngăn chặn nhau, kéo nhau ra xa khỏi miếng mồi, không cho ai tiếp cận. Có điều một con sói già đã dung dung đùng đỉnh đến bên con mồi chén mấy miếng ngon nhất, dễ ăn nhất, sau đó để lại một phần khá thơm để hau co sói thành niên tiếp tục tranh dành…


"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.