Trời ạ, đừng tưởng phát hiện của Ngô Thần Viễn là bình thường, nó đã kém chút đảo lộn cả Đông Á.
Nhựa tổng hợp luôn là thứ Ngô Khảo Ký ước mơ, không kém bao nhiêu ước mơ về vao su.
Tổng hợp được PVC nhưng quá ròn , cứng, bở khiến Ngô Khảo Ký buồn rất nhiều. Đầu tư hi vọng chờ đợi bao nhiêu, đến khi có sản phẩm thì… không dùng được, cảm giác như ăn xong, uống rượu vang ? Nhảy một điệu lãng mạn, đưa nhau lên giường, phát hiện tới ngày….
Khóc…
Cho nên có PVC có thể dùng thì hạnh phúc biết bao, xin thề với Thầy Marx và Thầy Engels là Ký không hề biết Long Não có thể làm dẻo hoá PVC.
Thật ra đến cả các nhà hoá học hiện đại cũng không mấy ai để ý Long Não hay Camphor (1,7,7-Trimethylbicyclo-heptan-2-one) có khả năng dẻo hoá PVC.
Thời mà vinyl chloride và PVC ra đời thì cũng đã có sẵn gần như ngay sau đó các chất dẻo hoá tổng hợp như DEHP (di-ethyl-hexyl-phthalate) với khả năng hoá dẻo tuyệt vời đối với PVC. Và Long Não chỉ được sử dụng hoá dẻo trong thời gian cực ngắn sau đó bị loại bỏ.
Lý do bởi Long Não thời đó chưa tổng hợp được chỉ có thể chiết xuất tự nhiên từ gỗ cây Long Não hoặc họ cây Nguyệt Quế. Và ở đầu thế kỷ 19 thì Long Não đã bị khai thác gần cạn kiệt để làm hương liệu. Lúc ấy chỉ còn Đài Loan và một số vùng của Nhật mới có.
Chính vì vậy mới có chuyện Trung Quốc- Nhật Bản nhảy vào Đài Loan để độc quyền Long Não, cuối cùng Anh quốc nó đến nó đấm cả hai, hết cả độc quyền.
Nói tóm lại khả năng dẻo hoá PvC của Long Não kém hơn các chất hoá dẻo tổng hợp, lại đắt lòi mắt ( lúc bấy giờ) cho nên bị gạt bỏ quá nhanh. Điều này khiến ngay cà giới Hoá Học hiện đại cũng chẳng mấy ai biết chứ nói gì đến Ký.
Vậy là sự phát hiện của Ngô Thần Viễn khiến cả Đế Chế dậy sóng quy hoạch lại các khu công nghiệp nguyên liệu Long Não.
Lại một lần nữa ông tướng Medang dính quả đậm, vì theo khảo sát thì Medang nhiều Long Não – Nguyệt Quế nhất Đông Nam Á… cái thăng này số nó là ngồi không hưởng… cái gì cũng có tài nguyên gì cũng lắm.
Vợ chồng nhà Lý Mỹ Hạnh cười không ngậm được miệng.
“ Chúng em có làm gì đâu… tự nhiên tiền nó đến , thời tới cản không được.. các nước lân bang chớ ganh tị” mồm thì khiêm tốn mặt vểnh lên ┐( ̄ヘ ̄ )┌.
Cũng may lần này Lavo có không ít Long Não xếp hạng hai… có thêm hạng mục kiếm tiền cũng vui ra mặt.
Nhiều thứ ba ở Đông Nam Á là Brunei. Đại Việt đã đặt mốc cờ dùng tiền bạc, lương thực, đồ đạc đổi lấy một mảnh đất rất rộng ở Đông Bắc Brunei của các thổ địa bộ lạc. Còn vấn đề bọn này đổi xong được vũ khí lương thực đi đâu về đâu ai mà quản? Đúng không? Vậy là Brunei chư cần khai thác mỏ gì đã có mỏ Long Não chà bá… thổ dân ở đây sướng… chặt Long Não là thừa đồ ăn, thừa đồ mặc, muốn đổi gì cũng có.
Philippines tương tự.. chưa có khai phá gì nên cực nhiều Long Não. Đại Việt sau khi định cư ở đây cũng dùng lợi ích trao đổi “ mua được “ một mảnh đất tương đương Thanh Hoá+ Nghệ An lấy Manila làm trung tâm toả ra..
Trên Đảo Philippines cũng săn Long Não.
Bản thâm Đại Việt không nhiều Long Não, tạp trung chủ yếu ở Tây Bắc và Tây Việt, Phiên Ngung… Bắc Việt. Sản lượng cũng khá nhưng không bằng mấy nơi trên.
Cuối cùng khổng lồ nhất Long Não số lượng là Đại Tống… thời này mới cuối tk 11 , nhiều tài nguyên chưa có bị tàn phá tận diệt trong đó có Long Não.
Long Não dùng làm hương liệu cũng thua kém nhiều thứ khác, ăn thì không ăn được nhiều. Phải ăn theo chỉ định không là tòi. Cho nên lúc này Long Não chưa thực sự đắt , hiếm như thế kỷ 18-19.
Cho nên khi anh Việt hô vang tao cần. Là Đại Tống đáp vang… Em có.
Đại Tống người chán chiến tranh tận cổ rồi… có hảo hữu Đại Việt tặng giống Ngô , bo bo cho nên dân không lo đói, không có áp lực lương thực, không còn có ham muốn mở rộng lãnh thổ.. vì mở chẳng được và không cần thiết.
Ăn đủ rồi, còn mặc cùng hưởng thụ… à có làm ăn kinh tế cùng Anh Việt…. Cái gì anh Việt cần, cứ đào lên là có tiền. Lại thêm các công ti sơ chế sản phẩm của các Đại gia Việt mọc lên như nấm sau mưa, hùn vốn liên kết với Tống. Công nhân có lương , ông chủ có lãi… tiềm làm ra đập vào ăn chơi, mua đồ Đại Việt sài cho đã…. Cho nên ở đây chúng em kiếm tiền làm ăn là chính… binh đao là dĩ vãng rồi. Quan trọng anh Việt kêu cần Long Não… mà thứ này chúng em sẵn…
“ Anh muốn nhiêu cho cái số lượng coi” vểnh mặt┐( ̄ヘ ̄ )┌.
“ Khai thác từ từ thôi kẻo hết.. một năm 7 triệu lượng long não nhé?” (~ ̄▽ ̄ )~.
“ Tưởng ông anh dư lào… chậc chậc kém tắm” vểnh mặt đợt hai ┐( ̄ヘ ̄ )┌.
“ Thằng này nhờn … cho anh 10 triệu.. Nói thật chú nhiều nơi nhập hàng quá… chú bình tĩnh chớ chặt vội vã quá” (~ ̄▽ ̄ )~, Đại Việt phải xoa dịu.
“ Tạm chấp nhận, ông anh dạo này hơi yếu rồi…” vểnh đợt 3 ┐( ̄ヘ ̄ )┌.
Cáu lắm rồi đấy , mà thôi nhịn…
Mỏ khổng lồ Long Não ở Đài Loan và Nhật Bản, một ít ở Cao Ly.
Đài Loan khó nuốt rồi. Dân Austronesian ở đây hơi bị hung. Đại Việt lười chọc vì nói thật lãnh thổ đã quá lớn, dân số thì lèo khèo 19 triệu trong đó 9 triệu là người dân tộc 9 triệu là gốc việt , một triệu gốc Việt Lai.
Nhìn cái bản đồ đâu cũng thấy lãnh thổ. 19 triệu người trải ra chẳng phủ được chỗ quái nào ra hồn. Đã thế còn một cơ số vùng phải phổ cập giáo dục ,va nâng cao đời sống nhân dân. Tỉ lệ mù chữ của Đại Việt đã báo động lên đến con số 35% vì Lãnh thổ nở ra , dân số các dân tộc khác thêm vào, mà phổ cập giáo dục cho người dân tộc khó lắm thay. Bộ giáo dục đang lo cuống đít lên.
Còn về nâng cấp đời sống nhân dân thì.
Các người không thể bắt nhân dân húp gió đông mồm hô Marxism Marxism được, Marxism cũng ần có cái đổ mồm, cái ăn cái mặc. Ít nhất phải để cho bọn họ biết đi theo Marxism là có cơm ăn áo mặc cuộc sống nâng lên, sau đó mới đào tạo dần để bọn họ hiểu Marxism là gì, giờ mới chỉ giơ khẩu hiệu thôi. 50% dân số chẳng hiểu Marxism là cái quái gì.
Cho nên Đại Việt như đã nói đã quá đà, không nuốt được Đài Loan, mà theo như tinh thần Đại Việt thì không có lý do nuốt nơi này, vì ở đây đấu tranh giai cấp không rõ, không có dân tộc áp bức. Đại Việt mà vũ lực vào thì mới là áp bức dân tộc khác.
Cho nên Đại Việt khoanh vùng tuyên bố chủ quyền Đài Loan với Nhật – Cao Ly và Tống. Lúc này mấy quốc gia này chưa có ai tuyên bố cả. Đại Việt tuyên bố đã, đổ bộ lên đảo , cố gắng giao thương tí tí , lừa lừa xây 2-3 cái pháo đài cắm cờ.. mua đất hẳn hoi. Yên tâm trăm năm sau ra đây khai thác Long Não.
Nhật thì khỏi nói, cũng đang cong đít săn Long Não rồi.
Tất nhiên Đại Việt cũng căn dặn đáp các quốc gia phải trông Long Não sau khi thu hoạch, trồng đi 10 năm sau lại có cái mà dùng.
Vậy là cả Đông Á khai thác Long Não và trồng Long Não mới, Các khu Lavo, Medang- Brunei và Phillipines là Đại Việt chủ động chỉ đạo trồng mới, các vùng Cao Ly- Đại Tống – Nhật Bản là Đại Việt không can thiệp trực tiếp được mà chỉ khuyến cáo thôi.
Chuyện vòng một hàng dài dể quay về với hiện tại ở vùng vịnh Askaba, Abderrahim< khôn ngoan> đang ngu ngơ đánh giá bình nước bằng nhựa khá dẻo PVC này.
Có thứ gì đựng nước tốt hơn can nhựa? Nhẹ không có việc thẩm thấu không bị ôxy hoá. Sắt mạ kẽm cũng tốt nhưng vẫn còn nặng và cũng không hoàn toàn chống rỉ được dùng lâu chút vẫn rỉ như thường.
Mấy ngàn can nước 5 lít vận chuyển không phải dễ. Nhưng hai ngàn con Lạc Đà không phải để cho vui…
“ Thứ này thật thần kỳ quá…” Abderrahim< khôn ngoan> hô vang, có thứ này đảm bảo đi trong sa mạc không bị thất thoát nước. Quá tuyệt vời, chưa từng có loại vật liệu nào nhẹ lại có thể mang nước tuyệt vời như vậy.
Abderrahim< khôn ngoan> tin là thứ này 20 đồng Dinar bạc. Hắn phải dùng vàng mới đủ gán tiền đặt cọc.
Hassan chẳng coi đống vàng này ra gì vì nói thật ở nhà hắn có một đống vàng bạc và đá quý thầy đưa cho.
Ở Sado khai thác ra Vàng Bạc muốn tung ra thị trường phải lựa theo nhu cầu và số lượng hàng hoá sản xuất thêm của mỗi quốc gia. Giờ đây mỗi năm Sado trung bình 700-800 kg vàng. 30 tấn bạc. Philippines 500-600 tấn vàng – 15-16 tấn bạc.
Nói thẳng vàng bạc Quảng Nguyên thành thứ gân gà và đã ngưng khai thác từ lâu. Để cho con cháu.. cái mỏ bé tí mà cả ngày khoe loạn lên Đại Việt thời Lê – Lý thừa vàng… ngáo đá.
Rảnh cho dân đi làm việc khác kiếm còn hơn đi đãi vàng sa khoáng ở đây.
Tức là Đại Việt lúc này Vàng Bạc tích trữ trong kho quá nhiều, tung ra là hỏng hết thị trường tiền tệ tỉ lệ, chỉ có thể từ từ tính toán mức tăng trưởng hàng hoá, nhu cầu mới cho lưu thông.
Nhưng như vậy phí quá… vàng bạc lại cất kho thì…
Cho nên Đại Việt muốn tẩu tán vàng biến nó thành giá trị kinh tế thực sự chư không phải kim loại quý dấu dưới hầm, và dĩ nhiên Hassan và thế lực của hắn là chỗ tẩu tán vàng cho Đại Việt rồi.
Chính vì lý do này tiền đặt cọc của Abderrahim< khôn ngoan> cho Hassan là ko có ý nghĩa gì đối với hắn. Nhưng vẫn phai đòi để Abderrahim< khôn ngoan> có trách nhiệm trao trả bình nước và bảo quản tốt tránh hỏng.
Như đã nói Đại Việt khá tập trung cho Tây Á Hassan. Gần đây nhiều thiết kế là cho quân đội hành quân và chiến đấu ở sa mạc nóng bỏng.
Và bình nước chính là sản phẩm như vậy, Ở sa mạc quý nhất là nước.
Với bình nước nhựa PVC made i Medang thì đảm bảo quân của Hassan sẽ tạo đủ mọi bất ngờ cho kẻ địch khi có thể ung dung đi trong sa mạc nóng cháy.
Thêm vào thịt hộp thì… hành quân sẽ cực kỳ thú vị.
Bình nước PVC vì độ dẻo còn chưa đủ nên đều bọc vải da bên ngoài chống va đập. Chỉ có Đại Việt được Bắc Nguyên Buff thừa da mới dám làm như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]