“......Sóng biển nhô cao cả chục mét, liên tục.....gần như bất tận.... từng cơn sóng như những quái thú khổng lồ miệng đang há mồm như muốn nuốt chửng chúng tôi .....“ Ngô Trí Xuân hai chân trần duỗi dài trên nền cát trắng, thoải mái duỗi thân mình nằm lên bãi cát mềm mại....
Tháng mười một rồi....
Ngô Trí Xuân buông xuống cây bút máy mà nhìn về phía tay phải không xa....
Niềm tự hào của nhóm thám hiểm Châu Mỹ... Barque tải hạm số 07 nằm lặng yên nghiêng dọc một bên trên bãi cát.....
Nó chắc hẳn đã không có thể ra khơi nữa rồi.... nó chắc hẳn phải nằm đó mãi mãi như một đấu tích người Đại Việt đã tới nơi này....
Tham công...
Ngô Trí Xuân lắc lắc đầu đánh tan đi suy nghĩ tiêu cực.... hắn vẫn còn sống... thủy thủ đoàn cũng chỉ chết 5 người... đấy là kết quả tốt nhất khi gặp một cơn bão kinh khủng như vậy...
Bão Biển Thái Bình Dương... chẳng hiểu cái biển này Thái Bình chỗ nào mà Thần Thánh Đế Đặt tên như vậy. Ngô Trí Xuân hăn thề, nếu về được đất mẹ, hắn sẽ kịch liệt kiến nghị Nhị đế đổi tên biển này. Bất Ổn Dương chẳng hạn.... khụ khụ...
Lỗi là của nhóm thám hiểm...
Ngô Khảo Ký đã dặn đi dặn lại đó là cuố hè đầu thu không được đi tiếp về phía Đông, không được tiếp tục thám hiểm, phải dừng ở nơi vịnh kín chờ đợi.
Sẽ có đoàn tiếp tế vào đầu mùa đông tới nơi.
Nhưng thành công nối tiếp thành công, dễ dàng chinh phục các vùng đất, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-trieu-ba-dao-pho-ma/2895549/chuong-855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.