Nói xong. Không biết anh có giận mình hay không, nhưng Hoa Tử thấy lòng mình nhẹ hơn.
Anh ngồi xuống gần cô, nói:
- Ngoan, anh không giận em, đừng nghĩ nhiều. Em mau đi tắm rồi ngủ sớm. Ngày mai còn nhiều địa điểm đang chờ em.
Thấy giọng anh đã thay đổi hẳn, cô vui mừng trong lòng. Với lại, lần này anh lại nói từ " ngoan ", nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu.
Tối đó, dù ngủ trên cùng một giường nhưng Hà Hoa Tử lại nhất chí muốn chia ranh giới. Anh chỉ khuyên một câu:
- Chuyện này chia ranh giới này sẽ làm em bị thiệt đó.
- Nếu không chia ranh giới, tôi càng bị thiệt hơn.
Ấy vậy thôi. Chỉ đến một lúc sau, ai kia đã phá bỏ ranh giới. Lý do là vì không đủ chỗ để cô nằm.
- Anh đã nói là em không chia được lâu đâu.
- Đừng nói nữa, ngủ đi.
Hoa Tử nằm trằn trọc mãi không ngủ, nói với Lý Đông Lượng.
- Anh đừng ôm tôi nữa có được không? Anh làm tôi không ngủ được.
Anh ôm khiến cô không ngủ được là một phần. Phần còn lại là do bàn tay hư hỏng của anh luồn vào áo cô, liên tục chạm vào lưng cô.
Nói nhưng lại không nghe anh trả lời. Hà Hoa Tử liền không nói nữa. Cô xoay lưng về phía anh.
Lúc này, Lý Đông Lượng đang giả vờ ngủ không nghe cô nói liền mở mắt ra.
- Quay qua đây.
Đến lượt Hoa Tử không đáp lại.
Được, để xem ai chịu thua ai.
Lý Đông Lượng tiếp tục ôm lấy người cô. Và lần này, bàn tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/62382/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.