Anh cất laptop vào. Từ lúc trở về cũng chưa từng gặp Hoa Tử, cả hai định chạy đến ôm nhau thì phía cô lại bị ai kia tóm lấy áo và lôi ngược về sau.
- Anh làm gì vậy?
Hoa Tử cố gắng vùng vẫy cho đến khi Lý Đông Lượng trả lời.
- Ngoài tôi ra, em không được ôm ai khác.
Dứt lời, Lý Đông Lượng liền hướng mắt đến Việt Bân, nhìn bằng ánh mắt khiêu khích.
Muốn khiêu khích với anh? Được. Bởi anh là bạn thân của cô, cô vốn cũng chẳng ưa gì hắn ta. Suy ra, anh vẫn là người chiếm nhiều ưu thế hơn. Trong phút chốc, giữa hai mắt của Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân đều hiện lên một tia điện chết người.
- Hoa Tử, chúng ta đi xem phim đi.
- Được. Để mình đi mua vé.
Hà Hoa Tử lon ton đi mua. Khi ấy, Việt Bân mới từ từ sáp lại gần Đông Lượng, hỏi với thái độ khó chịu:
- Tại sao anh lại đi chung với Hoa Tử? Tôi hẹn cô ấy, đâu có hẹn anh.
- Với cương vị là một người chồng, tôi có nhiệm vụ bảo vệ vợ mình khỏi kẻ xấu.
Anh dõng dạc đáp lại trước sự ngạc nhiên của Việt Bân.
- Hai người kết hôn rồi?
- Vẫn chưa. Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.
Dứt lời, anh liền đi đến và cầm giúp Hoa Tử bắp rang và nước ngọt. Thấy cô vừa ăn bắp vừa uống nước ngọt ngon lành, anh liền nhẹ nhàng la mắng:
- Những thứ này em ăn nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
" Anh giống mẹ tôi thật! "
Nghĩ vậy thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/62376/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.