Hà Hoa Tử cau mày, không hiểu ý Trần Dục Tú. Cô ta thấy vậy, bộ mặt làm ra chút hoảng, tròn mắt nhìn Hoa Tử như vô tình nói ra:
- Chết thật, Lý tổng không nói cho cô biết sao? Lúc cô được đưa vào bệnh viện, tuy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng con của cô KHÔNG GIỮ ĐƯỢC.
Ba từ cuối, Trần Dục Tú cố tình nhấn mạnh. Hoa Tử bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, cô hỏi:
- Tại sao tôi phải tin lời cô?
- Cô có thể không tin tôi, nhưng cô có thể tự mình hỏi Lý tổng, hoặc trực tiếp đến gặp bác sĩ trưởng khoa từng chữa trị cho cô.
Hà Hoa Tử nhìn Trần Dục Tú, với dáng vẻ và giọng nói tự tin như vậy, có vẻ như những gì cô ta nói là thật? Nhưng nếu là thật, tại sao Lý Đông Lượng lại giấu cô chuyện này?
Trần Dục Tú thấy Hoa Tử đang mãi suy nghĩ, cô ta tiếp tục nói ra những lời như đâm vào tim Hoa Tử.
- Nếu như bây giờ đứa bé vẫn còn, có lẽ cũng đã được hơn ba tháng. Chỉ tiếc là...
Hà Hoa Tử không còn kiên nhẫn để nói chuyện cùng Trần Dục Tú. Cô đứng dậy, quay người rời đi. Trước đó còn nói với cô ta:
- Tôi còn chút việc, không thể tiễn cô.
Trần Dục Tú cũng thong thả đứng dậy, tiếp lời:
- Tôi cũng không hy vọng Lý tổng sẽ lừa dối cô. Hơn nữa, chuyện của Dương Việt Bân, cô đã biết chưa?
Hà Hoa Tử vẫn đứng bất động, Trần Dục Tú liền cười lên, ngang nhiên đi đến và đưa cho Hà Hoa Tử xem tin tức. " Thiếu gia Dương thị rơi xuống biển do mất lái, chưa rõ sống chết." là tiêu đề của bài báo, hơn nữa còn đang đứng top 1 tìm kiếm trên mạng xã hội.
Hà Hoa Tử suýt nữa còn không đứng vững. Trần Dục Tú giật lấy điện thoại, ung dung nói:
- Cô vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Tôi về trước, không cần tiễn.
Cô ta nói rồi liền rời đi, để lại Hà Hoa Tử đứng đó như một cái xác không hồn.
Trần Dục Tú được người làm tiễn ra đến cổng, cô ta quay đầu lại nhìn ngắm thật kĩ căn biệt thự này. Sớm muộn gì vị trí của Lý nãi nãi cũng thuộc về cô ta thôi.
Nhớ đến lúc nãy nhận được cuộc gọi của Trần Như từ bệnh viện gọi đến. Con bé nói thấy Lý Đông Lượng bước vào phòng của trưởng khoa và đã nghe được bí mật lần này. Quả nhiên là giúp ích cho việc hạ gục Hà Hoa Tử. Nghĩ rồi, Trần Dục Tú lại cười mãn nguyện như vừa đạt được thành tựu lớn trong đời.
Tối đó Lý Đông Lượng chạy xe trở về nhà. Trên đường về, anh lại nghĩ đến Hà Hoa Tử không biết ở nhà thế nào? Dừng đèn đỏ, vô tình lọt vào mắt Lý Đông Lượng là hình ảnh một cặp vợ chồng già đang dìu cùng nhau đi trên vỉa hè. Vì trời về đêm có chút lạnh nên người chồng đã nắm tay vợ mình, bỏ vào túi áo.
Hình ảnh bình dị nhưng ấm áp giữa cái lạnh hôm ấy đã làm Lý Đông Lượng nghĩ đến sau này anh và Hà Hoa Tử cũng hạnh phúc như hai người họ. Nghĩ đến cũng đã khiến Lý Đông Lượng cảm thấy hạnh phúc. Đèn xanh vừa hiện lên, anh đã phóng xe như bay để về nhà.
Vì bây giờ loanh quanh trong đầu anh là làn da mềm mại, hương thơm nhẹ nhàng nhưng không cách nào cưỡng lại của Hà Hoa Tử.
Vừa về đến nhà, Lý Đông Lượng đã hỏi Hoa Tử đâu, người làm nói rằng cô đang ở trên phòng. Anh hớn hở chạy lên phòng, vô tình không chú ý đến ánh mắt ẩn chứa khó xử của người làm.
Cửa phòng vừa mở ra, đập trước mắt Lý Đông Lượng là một thứ to lớn được chiếc chăn quấn lấy. Không cần đoán anh cũng biết là ai. Cả căn phòng đều không một tiếng động phát ra. Nhưng vì vậy Lý Đông Lượng mới nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ phát ra từ trong chăn.
Anh từng bước tiến đến, mở chăn ra. Hà Hoa Tử ngồi co ro bên trong, tay choàng lấy đầu gối, hai hàng nước mắt tuôn không ngừng. Lý Đông Lượng vừa thấy đã kinh ngạc. Trong phút chốc, ánh mắt vụt lên một tia hoảng loạn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng trước khi biết chuyện gì, điều quan trọng nhất đối với Lý Đông Lượng ngay lúc này chính là dỗ dành Hà Hoa Tử.
Thấy cô khóc, Lý Đông Lượng không kiềm lòng được, ôm lấy cô. Giọng nói ấm áp an ủi Hoa Tử.
- Nếu em thấy uất ức vì bị phạt, anh sẽ không phạt em nữa. Ngoan, đừng khóc nữa!
Hà Hoa Tử không trả lời. Lý Đông Lượng càng lúc càng thấy không ổn.
Lúc sau, khi Hà Hoa Tử đã giữ được một ít bình tĩnh cho bản thân, cô xô người anh ra. Hoa Tử ngước nhìn Lý Đông Lượng, đôi mắt đỏ hoe trông cực kì buồn. Cô đè thấp giọng.
- Lượng, em muốn hỏi anh một câu, xin anh hãy trả lời thật cho em biết. - Em hỏi đi.
Hà Hoa Tử hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí để nói tiếp. Vì cô biết, nghe câu trả lời cô sẽ không giữ được bình tĩnh.
- Anh có che giấu em chuyện gì không?
Lý Đông Lượng trong lòng có chút chột dạ.
Chẳng lẽ Hoa Tử đã phát hiện ra?
- Không có!
Lý Đông Lượng đáp lại, nhưng lại không đủ dũng khí để nhìn Hà Hoa Tử, cố tình né tránh. Cô nghe xong, liền lặp lại câu hỏi, nhìn Lý Đông Lượng với đôi mắt thống khổ.
- Em cho anh một cơ hội cuối cùng.
Lý Đông Lượng lập tức khó chịu ra mặt. Anh cau mày, ánh mắt nhìn cô với vẻ không vui.
- Hà Hoa Tử, rốt cuộc em muốn biết chuyện gì?
Hà Hoa Tử nhìn Lý Đông Lượng, ánh mắt như người không hồn, lạnh nhạt buông ra hai từ:
- Đứa bé.
Lý Đông Lượng ngây người khi Hoa Tử nói dứt. Ánh mắt anh không khỏi ngạc nhiên, đây là cần đầu tiên Lý Đông Lượng cảm thấy sợ hãi một điều gì đó.
Tại sao cô lại biết chuyện này?
Lý Đông Lượng lảng tránh ánh mắt tra hỏi của Hà Hoa Tử. Ngay lúc này, anh cũng chẳng biết nên đối diện với cô như thế nào. Hà Hoa Tử thấy anh im lặng chẳng nói một lời, giọng cô thê lương, hỏi anh:
- Tại sao lại giấu em chứ? Anh có biết cảm nhận của em thế nào khi nghe bác sĩ kể lại không? Con của em... con của em...
- Hoa Tử, em nghe anh nói. Chúng ta còn trẻ, vẫn còn có thể sinh con.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng khóc nghẹn ngào của Hà Hoa Tử.
Cảm xúc của Hà Hoa Tử đột ngột mãnh liệt đến cô cũng chẳng kiểm soát được. Khóe mắt cô từ lúc hỏi đã rưng rưng, giờ cũng chẳng kiềm được nên khóc ầm lên. Trái tim cô như bị bóp nghẹn lại, tâm can trở nên tê liệt.Đến bản thân mất con cũng chẳng hay biết. Nỗi đau này, chẳng ai có thể thấu được. Hà Hoa Tử không thể kiềm chế được nỗi đau đang lan ra khắp cơ thể. Thà dùng con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô, có lẽ sẽ dễ chịu hơn hơn giờ.
Lý Đông Lượng không kiềm được, kéo mạnh cô vào lòng. Nỗi đau này, anh cũng đã cố gắng đè nén nó lâu nay. Những tháng qua, anh luôn sống chung với nỗi sợ. Anh sợ có một ngày Hà Hoa Tử biết mọi chuyện. Anh sợ cô lại rời xa anh như lúc trước. Anh sợ bản thân không thể đối diện với tình cảnh ấy. Nhưng cho dù Lý Đông Lượng có che giấu giỏi cỡ nào thì giấy cũng chẳng gói được lửa.
Trên đời này, vợ mất chồng, gọi là góa phụ. Chồng mất vợ, gọi là quan phu. Con mất cha mẹ, gọi là mồ côi. Nhưng cha mẹ mất con thì gọi là gì? Không có từ để gọi! Vì chẳng có từ ngữ nào diễn tả được nỗi đau ấy.
Lý Đông Lượng biết Hà Hoa Tử sẽ rất đau khổ, cũng có thể sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng ngoài che giấu cô, anh cũng chẳng còn lựa chọn nào.
- Anh xin lỗi, anh không nên giấu em chuyện đứa bé. Hôm anh biết em sảy thai, anh thậm chí còn không đứng vững. Anh đã từng suy nghĩ đến chuyện sẽ nói cho em biết sự thật, nhưng mỗi lần nghĩ đến em sẽ đau lòng như thế nào, anh chẳng còn dũng khí để nói ra. Hoa Tử, anh thật sự sợ em biết chuyện sẽ đau lòng, anh không muốn thấy em cả đời còn lại tự dằn vặt bản thân mình. Nên anh mới quyết định giấu em, anh bằng lòng thay em gánh vác những đau đớn ấy.
Rõ ràng nỗi đau của Lý Đông Lượng cũng không kém Hà Hoa Tử, nhưng anh buộc phải mạnh mẽ để bảo vệ người phụ nữ của mình.
Hà Hoa Tử được Lý Đông Lượng ôm vào lòng. Mặc cho cô khóc, anh chỉ im lặng ôm lấy cô dỗ dành.
Có lẽ phải trải qua đau khổ mới đổi lại được hạnh phúc.
Khi Hà Hoa Tử đã thấm mệt, Lý Đông Lượng mới đặt cô nằm ngay ngắn trên giường. Anh dặn cô hãy nghĩ ngơi trước. Lý Đông Lượng vừa quay người, bàn tay to lớn của anh bị đôi tay nhỏ nhắn, lạnh buốt của Hà Hoa Tử giữ lại. Nét mặt buồn bã, đôi mắt ưu tư, còn cơ thể dường như đã kiệt sức, Hà Hoa Tử nói không ra hơi như vẫn cố nói với Lý Đông Lượng:
- Ở lại với em có được không?
Lý Đông Lượng không thể từ chối được. Có lẽ đời này của anh định sẵn là bị Hà Hoa Tử cô giày vò, nhưng anh bằng lòng chấp nhận.
Anh ngồi xuống ngay lập tức, Hà Hoa Tử liền tiến đến gần, tựa đầu vào vòm ngực rộng của Lý Đông Lượng. Anh lặng lẽ choàng tay sau lưng cô, ôm cơ thể cô sát đến người mình. Được cơ thể Lý Đông Lượng sưởi ấm, trái tim Hoa Tử cũng chẳng còn lạnh lẽo như trước.
- Em xin lỗi vì chưa từng nghĩ đến cảm nhận và nỗi khổ tâm của anh. Em cũng không nên trách anh vì giấu em chuyện đứa bé.
Lý Đông Lượng cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu trong lòng. Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu chuyện hơn rồi.
- Anh rất vui khi nghe em nói những lời, nhưng em cần phải biết rằng, anh chưa từng trách em. Đời này của anh chỉ cần thấy em vui vẻ.
Lý Đông Lượng dừng lại một chút, sau đó anh nói tiếp:
- Nhưng vì sao em lại biết chuyện đứa bé?
Hà Hoa Tử trầm mặt, ngập ngừng đáp:
- Em đến bệnh viện tìm hỏi trưởng khoa.
Lý Đông Lượng không đáp lại. Nhưng anh cảm thấy chuyện này không đơn giản chỉ là việc Hà Hoa Tử đến tìm gặp trưởng khoa.
Không đợi Lý Đông Lượng hỏi tiếp, Hà Hoa Tử hỏi tiếp:
- Vậy còn vụ tai nạn của Dương Việt Bân là thế nào?
Lý Đông Lượng một lần nữa đứng hình.
Chẳng phải anh đã căn dặn người làm tắt hết wifi và không cho Hà Hoa Tử xem tv sao? Tại sao cô lại biết chuyện này?
- Anh cứ nói đi, em sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Lý Đông Lượng im lặng mọt lúc, sau đó mới tường thuật lại mọi chuyện:
- Lúc trưa, có người nhìn thấy một chiếc xe dưới biển, liền gọi điện cho cảnh sát. Sau đó, phía cảnh sát vớt được xe nhưng không phát hiện có người bên trong xe. Họ tra biển số xe thì phát hiện đó là xe của Dương Việt Bân. Cảnh sát và người của Dương thị cũng đã cho đội thợ lặn xuống biển tìm nhưng vẫn chưa tìm thấy Dương Việt Bân. Có thể hắn đã bị sóng biển cuốn đi, cũng có thể hắn đã chết.
Hà Hoa Tử nghe rồi, tuy sắc mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng thâm tâm có chút cắn rứt. Hóa ra lần gặp Dương Việt Bân ở quán nước lại là lần cuối cùng cô được gặp anh ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]