Hà Hoa Tử nhìn thi thể Lý Đông Lượng đang dần trở nên lạnh lẽo. Trên người anh vẫn còn vết đạn bắn trúng. Hoa Tử lấy tay sờ lên nó, tim cô vô thức đau nhói tột cùng.
Hà Hoa Tử nắm lấy tay Lý Đông Lượng, chẳng còn chút sức lực mà gục xuống vòm ngực rộng lớn của anh. Cô nói với thi thể đang dần đông cứng của Lý Đông Lượng, nói trong vô vọng.
- Lý Đông Lượng, sau anh có thể cứ như vậy mà bỏ em và bà nội chứ?
Hà Hoa Tử khóc đầy đau thương. Chỉ cần nghĩ đến sau này không còn anh bên cạnh, cô cũng không biết bản thân nên sống như thế nào.
Hà Hoa Tử vừa khóc, tay ôm lấy ngực. Tâm can lúc này dường như đã tê liệt.
- Lý Đông Lượng, lúc trước anh từng nói sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Sao bây giờ chúng ta lại âm dương cách biệt chứ?
Mặc cho Hà Hoa Tử có khóc hét ầm ỉ, âm thanh trong phòng vọng lại cũng chỉ có tiếng của cô. Lý Đông Lượng của cô, đã không còn bên cạnh cô nữa. Không còn ôm lây cô, dỗ dành như lúc trước nữa. Bây giờ, chỉ còn một mình Hà Hoa Tử chống chọi với nỗi cô độc. Từ đây về sau, sẽ không còn được Lý Đông Lượng ôm trong lòng, ra sức trấn an mỗi khi trời có sấm chớp.
- Lý Đông Lượng, chỉ cần bây giờ anh tỉnh lại, em... em sẽ không ly hôn nữa, từ đây về sau cũng sẽ không nói hai từ đó. Em xin anh hãy tỉnh lại đi, đừng bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/2725307/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.