Sao chứ? Bôi thuốc? Anh đích thân làm? Vừa nghĩ thôi, trong đầu Hà Hoa Tử đã xuất hiện bao nhiêu là hình ảnh trên 18 tuổi. Tự nghĩ, mặt cô cũng đỏ lên.
- Không được...
Hà Hoa Tử ngượng đỏ mặt, chẳng thể nào ngước lên.
- Haha...
Nghe tiếng anh cười khúc khích đầy khoái chí, cô mới có thể ngước lên mà hỏi:
- Anh cười gì chứ?
- Xem em đang xấu hổ kìa. Trên người em có chỗ nào anh chưa từng nhìn thấy hay chạm vào đâu chứ?
- Anh...
Hoa Tử tức đến chẳng thể nghĩ ra câu gì để mắng anh.
- Tôi... tôi về đây...
Hoa Tử vừa đứng dậy đã bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy rồi kéo ngược về. Thế là cô lại đang bị anh ôm chặt lấy.
- Thả tôi ra đi.
- Phải gọi anh là gì nhỉ, giống tối qua ấy.
Đêm qua nhắc đến lại thấy xấu hổ.
- Em không gọi thì đừng hòng trở về.
Thế là Hoa Tử lại cố nghe theo lời anh.
- Lão... lão công...
- Ngoan.
Lý Đông Lượng đảo mắt khắp phòng xem có cần gì hay không. Nhìn đến bàn làm việc, anh lại nói với Hoa Tử:
- Vợ yêu, em đến bàn lấy giúp anh tài liệu đi.
Cô ngoan ngoãn đi đến bàn rồi mang đến. Hoa Tử chỉ định đưa tài liệu cho Lý Đông Lượng xong sẽ rời đi, nhưng anh lại không có ý định buông tha cho cô.
- Đến đây ngồi.
Vừa nói, anh vừa vỗ lên đùi mình. Thật là...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-tong-vo-ngai-lai-bo-tron-roi/2725286/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.