Chương trước
Chương sau
Khoảng hơn mười phút sau, mặt Từ Bân đỏ bừng rời khỏi ngực Đỗ Nhược, cô chỉnh lại quần áo, xoay người trở về ngựa.

Cùng với tiếng vó ngựa vang lên từ xa đến gần, bóng dáng của Phùng Liễu xuất hiện trong tầm mắt của Đỗ Nhược và Từ Bân.

-Cô Phùng cố lên, sắp tới đích rồi!

Từ Bân lớn tiếng hô, trong lòng bắt đầu mong chờ an bài đêm nay.

"Đêm nay mình phải để ý hành động của cô Phùng và học tập mới được!"

Không bao lâu sau khi bóng dáng của Phùng Liễu xuất hiện, thân ảnh của Lạc Vân Sam cũng nhanh chóng tới gần, nàng lao cực nhanh về phía này.

Phùng Liễu cúi xuống, nắm chặt dây cương trong tay, thực hiện cú nước rút cuối cùng.

Kỹ năng cưỡi ngựa của Lạc Vân Sam tốt hơn nhiều so với Phùng Liễu, khoảng cách giữa hai người đang dần trở nên ngắn hơn.

-Cô Phùng cố lên, Vân Sam sắp đuổi kịp rồi!
Từ Bân một bên xem một bên hô.

Lạc Vân Sam ở phía sau gắt gao đuổi theo Phùng Liễu, lời nói của Từ Bân cũng truyền tới tai nàng.

"Quái lạ, sao Từ Bân lại cổ vũ cho cô ấy mà lại còn kích động như vậy, chẳng lẽ buổi tối nay cô ấy muốn mình tới vậy à?"

Lạc Vân Sam thất thần, tốc độ cũng chậm lại, so với tốc độ của Phùng Liễu không sai biệt lắm.

Kết quả không ngoài dự đoán, Phùng Liễu cưỡi ngựa dẫn đầu đến đích, mười mấy giây sau Lạc Vân Sam mới tới.

-Cô ơi, cô thắng rồi.

Lạc Vân Sam kéo dây cương trong tay để ngựa dừng lại.

-Tối nay tùy ý cô sắp xếp.

Biểu cảm của Phùng Liễu cũng trở nên nhu hòa, trong mắt hiện lên mấy phần khẩn trương cùng nghiêm nghị.

-Được, đêm nay em nhất định phải nghe lời!

"Bước quan trọng nhất đã hoàn thành, kế hoạch tối nay hẳn sẽ diễn ra suôn sẻ."
So với sự tò mò và mong đợi không thể ngăn cản trong mắt Từ Bân, Đỗ Nhược - một người trong cuộc khác, lại rất bình tĩnh.

Sau khi đi dạo quanh đồng cỏ, bốn người họ quay trở lại túp lều và ngồi xuống lấp đầy bụng.

Du khách trên thảo nguyên Nội Mông không ít, cũng có nhiều nơi để khách du lịch tới tham quan và mua quà lưu niệm. Nhóm người Lạc Vân Sam cũng giảm tốc độ và đi đến một cửa hàng mua sắm tập trung đông đảo du khách.

Ở những nơi đông khách du lịch đương nhiên giá cả sẽ hơi cao, sản phẩm trưng bày thì gọi là đặc sản, mua một hai cái có thể nói là mới mẻ nhưng đi dạo lâu liền có chút nhàm chán. Rốt cuộc, bốn người họ không phải thực thích những thứ mang đậm phong cách dân tộc.

May mắn thay, có rất nhiều danh lam thắng cảnh linh tinh gần đó, và bốn người họ có thể tới thăm sau khi mua sắm.
Bầu trời trong nháy mắt tối lại, Từ Bân và Đỗ Nhược sau khi ăn tối xong liền thức thời rời đi, đem không gian để lại cho Phùng Liễu cùng Lạc Vân Sam.

-Cô yêu ơi, chúng ta lại đi dạo hay trực tiếp về khách sạn?

Lạc Vân Sam trong lòng có chút chờ mong, cảm giác đêm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó.

-Chờ tối hẳn đi em.

Phùng Liễu không có trực tiếp trả lời Lạc Vân Sam mà chỉ quay đầu nhìn nàng.

Yết hầu Lạc Vân Sam giật giật, nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng.

-Em muốn nghe tôi nói sao?

Phùng Liễu tiếp tục hỏi.

-Cô cứ việc sắp xếp.

Lạc Vân Sam liếʍ liếʍ môi, không biết suy nghĩ cái gì.

-Được thôi, từ giờ trở đi không được gọi tôi là cô nữa.

Giọng nói của Phùng Liễu vang lên mang theo từ tính độc nhất vô nhị, lúc này cô dựa vào Lạc Vân Sam mà nói, mới một chút liền khơi dậy cảm giác của nàng.

-Vâng, vậy c... em gọi chị là Liễu Liễu nhé?

Giọng nói của Lạc Vân Sam có chút run rẩy, giống như đêm nay sẽ phát sinh đại sự.

-Liễu Liễu là cách chị Đỗ Nhược gọi tôi, em muốn giống chị ấy à?

Phùng Liễu cười khẽ một tiếng, nhịn không được nhéo nhéo vành tai của Lạc Vân Sam.

(Tác giả: Ôi vành tai đỏ lên rồi, có phải bạn đang nghĩ đến mấy thứ không phù hợp với trẻ em không?)

-Vậy... hôn thê?

Lạc Vân Sam nắm chặt tay trái, nàng cố gắng giữ cho giọng nói của mình ổn định.

-Hả? Em mới nói gì?

Phùng Liễu hơi hơi híp mắt, có chút kinh ngạc với xưng hô này.

-Vợ cũng được mà.

Sau khi gọi vợ xong, Lạc Vân Sơn cũng không nhịn được nữa.

-Được, tùy em.

Trong mắt Phùng Liễu tràn đầy hài lòng, tiếp tục nắm tay Lạc Vân Sam, cô dẫn nàng đi trên đường.

-Hôn thê, vợ? Phu nhân!

Lạc Vân Sam dùng giọng khác gọi, có vẻ nàng rất thích danh hiệu này.

-Ơi, tôi ở đây mà.

Phùng Liễu cũng kiên nhẫn trả lời từng câu một.

Ý cười trong mắt Lạc Vân Sam càng sâu, nếu không phải ở đây có quá nhiều người, nàng đã hôn Phùng Liễu.

Cảm nhận được người bên cạnh đang xúc động, Phùng Liễu ngừng bước chân, cô quay sang hỏi.

-Em không ngại tôi chưa súc miệng chứ?

Phùng Liễu nghiêm trang hỏi.

-Hừ, sao lại để ý cái này?

Lạc Vân Sam nhất thời không phản ứng lại, buổi sáng ngủ dậy chưa đánh răng không biết đã hôn bao nhiêu lần, làm sao còn sức để ý có súc miệng hay không.

-Vậy nhắm mắt lại.

Phùng Liễu nói xong liền nhón mũi chân, cô dùng một cái tay khác níu cổ Lạc Vân Sam sau đó hôn lên.

Khi sự đυ.ng chạm ấm áp và quen thuộc lan truyền đến các đầu dây thần kinh, tiếng cảm thán của người bên cạnh cũng lọt vào tai họ.

Lạc Vân Sam đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc kệ những lời bàn tán xì xào của những người xung quanh, nàng bắt đầu tận hưởng nụ hôn.

-Hừ ~

Phải mất khoảng một phút Phùng Liễu từ chủ động hóa bị động buông Lạc Vân Sam ra.

-Đêm nay do tôi định đoạt!

Phùng Liễu lại một lần cường điệu.

-Em biết, vợ là lớn nhất!

Lạc Vân Sam liếʍ dư vị trên môi, mắt nhìn thẳng những người xung quanh.

Bởi vì giá trị nhan sắc của Lạc Vân Sam và Phùng Liễu khá cao, nên một số người không nhịn được mà lấy điện thoại chụp lúc hai người họ hôn môi.

Có mấy người trẻ tuổi không dám nhìn thẳng Lạc Vân Sam.

-Lát nữa chúng tôi sẽ xóa đi.

-Không sao, không cần xóa.

Phùng Liễu hít sâu một hơi nói.

-Không có gì đáng xấu hổ, không có chuyện gì.

-Thật sao, tôi có thể chụp ảnh chung với các cô không?

Nghe xong lời này, một cô gái trẻ không nhìn được liền hỏi.

-Được chứ.

Phùng Liễu hào phóng trả lời, sau đó ba người họ đứng cùng nhau và chụp một bức ảnh.

-Ha ha, chúc hai vị tiểu thư trăm năm hạnh phúc.

Người trẻ tuổi vừa lòng nhìn ảnh chụp, còn rất nhiệt tình chào tạm biệt hai người.

Lạc vân Sam và Phùng Liễu nắm tay nhau đi dạo trên phố, đến gần khách sạn nơi họ ở.

Hai người đi trên đường như ban ngày, từng bước một, như thể tiếng ồn ào bên tai không liên quan gì đến họ.

Phùng Liễu không chủ động nói bất cứ điều gì sau khi hai người hôn môi trên phố, Lạc Vân Sam cũng vậy nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ về những gì Phùng Liễu đang làm.

Trong ấn tượng của Lạc Vân Sam, Phùng Liễu vẫn là người vừa bảo thủ vừa dễ xấu hổ, ở trường thỉnh thoảng hôn nhau đã là hơi quá với cô, tại sao lại chủ động hôn nhau trên đường, lại còn kéo dài hơn một phút.

Cô không chỉ chủ động hôn mà còn không ngại bị chụp ảnh. Phải biết rằng tấm ảnh như vậy nhất định sẽ được cô gái nhỏ kia đăng lên Moments hoặc Weibo gì đó, học sinh của Phùng Liễu cũng có thể nhìn thấy.

"Vợ mình... Phu nhân thông suốt rồi sao?"

Phùng Liễu cúi đầu nhìn xuống bóng đen dưới chân mình, đột nhiên cô buông tay Lạc Vân Sam, cô đi về phía trước vài bước và giẫm lên cái bóng của Lạc Vân Sam.

-C... Vợ, chị sao thế?

Lạc Vân Sam hơi nhướng mày, tò mò nhìn Phùng Liễu.

-Dẫm lên bóng của em, nghe nói có thể hóa giải vận rủi của em đó.

Phùng Liễu nói.

Lạc Vân Sam suy nghĩ một chút.

-Làm sao lại vậy được? Em không cần cao thêm đâu?

-Không cao thêm ấy hả? Hiện tại không cần cao thêm nữa!

-Cũng đúng, vậy vợ từ từ dẫm đi.

Lạc Vân Sam cười nói.

Phùng Liễu nhướng mày.

-Em đừng cử động.

-Dạ.

Lạc Vân Sam dừng lại, nàng thành thật đứng.

Phùng Liễu xoay người đưa lưng về phía Lạc Vân Sam, cô cúi đầu nhìn bóng dáng của mình và Lạc Vân Sam đan bên nhau.

Có lẽ là do lựa chọn góc độ tốt, khi Phùng Liễu dựa vào Lạc Vân Sam thì bóng của hai người hòa vào nhau, thoạt nhìn giống như chỉ có một người.

-Vân Sam, ôm tôi.

Phùng Liễu nói.

Lạc Vân Sam ừ một tiếng, mở ra hai tay ôm Phùng Liễu vào trong lòng ngực, cằm dựa vào cổ cô.

-Vợ ơi, cả đời này em sẽ không buông tha cho chị, chị chỉ có thể là của mình em!

Lạc Vân Sam thề, nàng hận không thể dung nhập Phùng Liễu vào trong xương.

-Chỉ cần em không buông tay, tôi cũng sẽ không buông tha cho em!

Phùng Liễu vô cùng nghiêm túc trả lời.

-Cho dù em buông tay, tôi cũng sẽ đuổi theo.

-Vậy mới đúng, rất đúng!

Sau một vài nụ hôn gần khách sạn cả hai đều có cảm giác, hai người nhanh chóng quay lại phòng khách sạn.

-Em đi tắm trước đi.

Phùng Liễu ra lệnh.

-Vâng.

Lạc Vân Sam không hỏi, nàng cầm áo ngủ lập tức đi tắm.

Sau khi Lạc Vân Sam đóng cửa lại, Phùng Liễu mới thở phào một hơi, cô thò tay vào túi của mình sờ soạng một lúc mới tìm thấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.

"Đúng là vẫn hơi lúng túng!"

Phùng Liễu thở dài một hơi, vừa rồi khi ở trên đường cô muốn lấy nó ra cầu hôn nàng trước mặt mọi người nhưng vẫn không dám.

"Chẳng lẽ lại cầu hôn trong chăn, như vậy còn gì vui nữa chứ!"

"Không được, nhất định phải làm trước khi đi ngủ!"

Sau khi hạ quyết tâm, Phùng Liễu cầm cái hộp trong tay, giãy giụa một chút rồi nhét xuống dưới gối.

"Dù sao đêm nay do mình định đoạt, sợ gì không tìm được cơ hội?"

Không bao lâu sau, Lạc Vân Sam liền từ phòng tắm ra, trên người mặc áo ngủ khá lỏng lẻo, trên đầu quấn một chiếc khăn khô, vừa xỏ dép vừa lau tóc.

-Vợ ơi, chị đi tắm đi!

-Ừm, nhớ sấy khô tóc đó.

-Vâng ạ!

Lạc Vân Sam vui vẻ đáp ứng.

Khi Phùng Liễu cũng đi ra khỏi phòng tắm, Lạc Vân Sam đã sấy khô tóc và ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

-Vợ ơi, để em sấy tóc cho vợ nhé?

Lạc Vân Sam đứng lên nói.

-Được.

Phùng Liễu thuận theo ngồi xuống, tùy ý Lạc Vân Sam đùa nghịch.

"Sấy tóc xong liền hành động hay xây dựng không khí một chút nhỉ?"

Phùng Liễu khẽ nhíu mày, nhịn không được lại bắt đầu suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, Lạc Vân Sam mới đặt máy sấy tóc xuống, giữa ngón tay luồn qua mái tóc đen nhánh xinh đẹp.

-Xong rồi ạ.

-Vân Sam, em tới đây.

Phùng Liễu hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.

-Em đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích.

Phùng Liễu tiếp tục nói.

-Nhắm mắt lại, đếm đến mười thì mở mắt.

-Vâng.

Lạc Vân Sam cũng không tò mò, nàng ngoan ngoãn làm theo bắt đầu đếm.

-Mười, chín, tám...

Phùng Liễu chạy nhanh đến mép giường, cô lấy chiếc hộp màu đỏ được giấu kỹ ra và cẩn thận mở nó ra để lộ chiếc nhẫn kim cương bên trong.

-Bảy, sáu, năm, bốn...

Phùng Liễu đứng yên trước mặt Lạc Vân Sam, sau đó từ từ quỳ xuống.

-Ba, hai...

Phùng Liễu nín thở và nâng chiếc nhẫn trong tay lên.

-Một!

Lạc Vân Sam mở mắt.

-Vân Sam, gả cho tôi nhé!

Phùng Liễu ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Vân Sam trong mắt cô là sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Kể từ khi họ gặp nhau, Lạc Vân Sam là người luôn chủ động mở đường cho cô tiến lên. Bây giờ là lúc hai người hoán đổi vị trí cho nhau, Phùng Liễu muốn Lạc Vân Sam hiểu cô cũng muốn bảo vệ, che chở cho nàng.

-Em đồng ý!

Lạc Vân Sam nhoẻn miệng cười, vươn tay trái ra.

Phùng Liễu lại nín thở, cô tháo chiếc nhẫn ra, chậm rãi đeo vào ngón áp út, cung kính hôn lên đó.

-Vợ, hôm nay vợ chọn em, cả đời này không thể đổi ý.

Lạc Vân Sam kéo Phùng Liễu, nàng ôm chặt cô vào ngực.

-Hôm nay vợ đeo nhẫn cho em, vậy em cũng nên đóng dấu mới được.

Phùng Liễu sửng sốt một chút.

-Em... đêm nay nhất định phải nghe lời tôi!

-Em đang đang nghe đây.

Lạc Vân Sam ôm đầu Phùng Liễu, nàng bắt đầu hôn cô.

-Ơ, vợ! Chị muốn làm gì?

Lạc Vân Sam dùng giọng nói có chút khàn khàn hỏi.

"Mình đã hứa lấy cô ấy rồi, thế nào cũng phải lấy lại tiền lãi chứ!"

-Đừng nhúc nhích, tôi tới!

Phùng Liễu hô hấp có chút dồn dập.

-Được thôi!

Lạc Vân Sam cười khẽ một tiếng, nàng nhìn đến nhẫn trên tay mình.

...

Một đêm hỗn chiến.

...

Khi mặt trời lại treo trên bầu trời, Lạc Vân Sam là người mở mắt trước, đầu tiên là ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của mình một lúc, sau đó cầm lấy tay trái của Phùng Liễu để xem xét.

Nếu không phải tối hôm qua Phùng Liễu cầu hôn, phải hơn mười ngày sau nàng mới có thể tặng chiếc nhẫn này.

Nhớ tới hôm qua người đẹp ở dưới thân nàng, Lạc Vân Sam lại cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn.

"Quá tốt!"

-Từ bỏ...

Phùng Liễu nhắm hai mắt lẩm bẩm, toàn bộ thân thể đều bủn rủn không muốn động đậy, như thể vừa mới tập thể dục cường độ cao trong hai giờ.

Lạc Vân Sam nhìn dấu vết loang lổ trên cổ Phùng Liễu liền có chút ngượng ngùng kéo chăn lên.

Tối hôm qua là nàng làm càn, hành động cầu hôn của Phùng Liễu lập tức làm nàng mất lý trí, nếu không phải ban ngày cưỡi ngựa vốn là tiêu phí một ít thể lực, Lạc Vân Sam cảm thấy chính mình sẽ có thể lăn thêm mấy giờ nữa.

-Vợ! Vợ ơi!

Lạc Vân Sam một lần nữa ôm Phùng Liễu vào lòng.

Phùng Liễu mặc kệ là thân thể hay là tinh thần đang mỏi mệt, cô chỉ ngẫu nhiên ậm ừ đáp lại Lạc Vân Sam.

-Ngủ ngon nhé!

Lạc Vân Sam hôn lên trán Phùng Liễu, nàng hài lòng chìm vào giấc ngủ.

...

So với Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đang phục hồi sức lực trong phòng, tinh thần của Từ Bân và Đỗ Nhược cũng khá tốt ngoại trừ quầng thâm dưới mắt hai người họ.

Từ Bân là một người không chịu được tính tò mò, ngay từ khi bốn người họ tách ra, cô đã kéo Đỗ Nhược lặng lẽ đi theo Phùng Liễu và Lạc Vân Sam. Khi cô thấy họ hôn nhau trên đường phố nhiều lần liền không chịu được mà thử với người bên cạnh.

Đương nhiên, kết quả là Từ Bân đỏ mặt, suýt chút nữa nép vào trong lòng Đỗ Nhược không ra được.

Từ Bân vẫn khá nhút nhát trong vấn đề này.

Sau khi về khách sạn, Từ Bân cùng Đỗ Nhược giữ cửa không được, chỉ có thể trở về phòng ngủ, yên lặng ở trong góc nghe.

Thời điểm này, cô chỉ muốn phàn nàn về hiệu quả cách âm của khách sạn, cũng không biết là chuyện như thế nào, nhưng phòng khách đều cách âm khá tốt duy chỉ có tường phòng ngủ lại mỏng hơn bình thường.

Tuy rằng đối với Từ Bân lúc đầu rất thuận tiện, chỉ cần cô ghé tai vào tường liền có thể nghe được đối phương rêи ɾỉ nhưng sau nửa đêm thì đây chính là tra tấn.

No ấm sinh dâʍ ɖu͙©!

Động tĩnh cách vách khiến Từ Bân và Đỗ Nhược chưa kịp lau súng liền cướp cò, chẳng qua Từ Bân không muốn thanh âm của chính mình bị Lạc Vân Sam nghe được liền nói Đỗ Nhược chuyển chiến trường đến phòng tắm, cuối cùng lại bị Đỗ Nhược ôm về.

"Xấu hổ làm sao!"

Từ Bân tự nhận mình là người mạnh mẽ, để ổn định hình tượng trong công ty, cô thường xuyên tập thể dục, dù không có cơ bụng nhưng vẫn có vòng eo con kiến. Không ngờ cô không bằng Đỗ Nhược chỉ ở trong trường học, Từ Bân rất không phục.

Kể từ đó, Từ Bân luôn muốn trở mình trong phòng tắm, kết quả là khiến Đỗ Nhược càng không biết mệt mà hành cô.

-Không mệt sao?

Một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai Từ Bân.

-Chị nghĩ như thế nào?

Từ Bân hừ lạnh hai tiếng, cô muốn trả thù nên ôm cổ Đỗ Nhược và để lại dấu dâu tây vô cùng rõ ràng.

-Tôi thấy em vẫn khỏe lắm nha.

Đỗ Nhược cười tủm tỉm, lúc Từ Bân buông cô ấy ra thì trên cổ có thêm hai vết.

-Tại sao chị lại như vậy cơ chứ!

Từ Bân giận dỗi, bây giờ là ban ngày, dấu vết rõ ràng như vậy làm sao mà che cho nổi.

-Em cũng vậy mà. Yên tâm đi, tôi không sợ bị chụp ảnh, cho dù bị chụp ảnh đến đơn vị công tác, tôi cũng có đường ra.

Đỗ Nhược cười nói.

Bị Đỗ Nhược ôm trong lòng, Từ Bân không ngừng cựa quậy.

-Trong nhà không thiếu người như tôi đi làm quan, cũng sẽ không khoa trương mà gả. Em muốn làm gì thì làm, ở bên tôi không cần dè dặt.

Đỗ Nhược thì thầm bên tai Từ Bân.

-Nhược Nhược...

-Em hiểu mà, tôi có thể dùng hai bàn tay này hỗ trợ cho em.

Ngoại trừ là chủ nhiệm cấp ba, Đỗ Nhược còn là tác giả viết tiểu thuyết nổi tiếng, mua bất kỳ bản quyền tác phẩm nào cũng có thể kiếm được hàng triệu USD, chưa kể cô ấy còn có khả năng viết kịch bản.

-Chị yên tâm đi, nhiều năm như vậy em cũng không có ngốc, vẫn đủ nuôi Nhược Nhược mà!

Khi mặt trời lên cao, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu mới miễn cưỡng rời giường và đứng dậy khỏi giường.

Từ Bân cùng Đỗ Nhược cũng biết bên cạnh xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không quấy rầy bọn họ, đến giờ ăn trưa mới gõ cửa, sau đó cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Nhìn nhẫn trên tay hai người, Từ Bân trầm trồ trêu đùa.

-Một đêm không gặp, hẹn cả đời sao?

-Cái gì mà hẹn, đây là nước chảy thành sông!

Lạc Vân Sam sửa lời cô nói.

So với Từ Bân và Đỗ Nhược còn chưa come out, hai người Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đã được cha mẹ hai bên đồng ý. Chỉ cần hai người muốn thì có thể ra nước ngoài đăng ký kết hôn bất cứ lúc nào.

-Tối qua là Vân Sam cầu hôn sao?

Từ Bân cố hỏi.

-Không phải, là vợ tôi cầu hôn tôi!

Lạc Vân Sam vô cùng kiêu ngạo nói, nàng hoàn toàn không thèm để ý là ai gả cho ai.

-Ồ, vậy tôi nên gọi cậu là Phùng phu nhân không?

-Nếu cậu muốn, tôi cũng không ngại đâu nha!

Lạc Vân Sam không phải người để ý mọi thứ, chỉ cần cô ấy là vợ nàng là được, ai gả cho ai gì đó đều được, cả hai là nữ cũng không cần so đo quá nhiều.

Nàng là vợ của cô, cô cũng là vợ của nàng, như nhau cả.

-Chậc chậc chậc, sau khi cầu hôn đúng là không giống trước, có thể đổi giọng gọi phu nhân ngay được.

Từ Bân hâm mộ nói.

Khi chuyến du lịch kết thúc, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu vô cùng vui vẻ, nhưng Từ Bân phải bắt đầu cùng ba mẹ giằng co, không biết bao lâu mới có thể thuyết phục hai người họ.

-Nếu cậu muốn cũng có thể cầu hôn chị Đỗ Nhược, chị Đỗ Nhược nhất định không từ chối cậu.

Lạc Vân Sam bình tĩnh nói, ánh mắt nàng treo trên hai dấu dâu tây trên cổ bọn họ, xem ra tình hình chiến đấu của các cô tối hôm qua cũng không tồi.

-Như vậy không được, tôi còn phải đi chuẩn bị.

Từ Bân ho nhẹ một tiếng, nói.

-Chuẩn bị xong sẽ nói.

Đỗ Nhược bình tĩnh nghe, cô ấy chậm rãi uống nước giống như hoàn toàn không có hứng thú đối thoại.

-----------------------------

Editor: Ôi chương này dài làm tôi gõ miệt mài, gõ không kịp thở luôn á. Giời đất quỷ thần chứng giám, ngồi gõ không dám nghỉ :))) May mà cũng xong

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.