Chương trước
Chương sau
Người dân đánh cá ven biển thường sống ở bên ngoài, cũng có nhiều người làm nghề nuôi thủy hải sản, những lá cờ nổi trên mặt nước mà hai người nhìn thấy chính là những l*иg bè mà người dân nuôi.

Lạc Vân Sam và Phùng Liễu may mắn khi tới nơi thì người ta đang bắt hàu, có nhiều con hàu được người nuôi xếp chồng lên nhau ở trên bờ.

-Ông chủ, hàu bán như thế nào?

Lạc Vân Sam thuần thục lái ca nô sang bên cạnh, nàng hỏi thăm.

-Hàu sống đấy, các cô được lợi nhé, 5 đồng một con.

Ngư dân trông thật thà, báo giá cũng niềm nở.

Phùng Liễu nhìn thấy dưới đáy biển có một dây hàu liền tò mò, hóa ra hàu được nuôi dưỡng như thế này, trước kia cô chỉ nhìn thấy ở chỗ bán hải sản trong thành phố mà thôi.

-Được, vậy ông chủ lấy cho tôi...

Lạc Vân Sam bỗng quên mất các nàng bây giờ là bốn người, nếu nướng thì một người 5 con là ổn.
-Cho tôi 20 con, tròn 100 tệ.

-Có ngay, đợi tôi lấy cho các cô.

Ông chủ nghiêm túc nói, ông nhanh chóng lấy một túi to rồi đặt 20 con hàu lớn vào trong.

-Hai cô, tôi còn mấy con bào ngư, các cô có lấy không?

Ông chủ đặt một bao tải nhỏ lên ca nô.

-Cô có thích ăn bào ngư không?

-Cũng được, lấy cho tôi 20 con đi. Hai loại này tôi làm được, chút nữa sẽ nướng cho em ăn.

Phùng Liễu nói.

-Dạ.

Giá cả của bào ngư so với hàu sống cao hơn một chút, nhưng 20 con cũng chỉ hơn 100 tệ.

-Hai cô mua để ăn sao?

Ông chủ thuận miệng hỏi.

-Đúng vậy, chút nữa chúng tôi định làm BBQ ở bờ biển.

Lạc Vân Sam trả lời.

-Ra là vậy, hàu sống và bào ngư của tôi ở đây đầu là loại ngon, nướng lên thì đảm bảo là mỹ thực.

Ông chủ bè nuôi vừa cho bào ngư vào túi vừa nói.

-Tuy nhiên hàu sống sẽ hơi sắc, hai người về tới bờ thì đì tìm chủ quán hải sản nào gần đó nhờ xử lý gai nhọn ở vỏ hàu là ăn được.
-Cảm ơn ông, chúng tôi đi trước.

Lạc Vân Sam cảm ơn xong thì liền leo lên ca nô rời đi.

Bây giờ Lạc Vân Sam đi chậm hơn lúc đầu đến, phía trước biển và bầu trời đều là một màu xanh ngắt trông đẹp vô cùng, gió thổi nhè nhẹ trên mặt biển cũng không quá mạnh.

Theo hướng mà ông chủ bè nuôi chỉ dẫn, khoảng mười phút sau Lạc Vân Sam liền nhìn thấy một công viên nước.

Bởi vì là ngày nghỉ nên có nhiều người tới công viên nước, cần câu được xếp dài trước mặt.

-Cô ơi, cô có thích đi câu cá không?

Lạc Vân Sam điều khiển ca nô tới gần, nàng dừng chân rồi để ca nô cạnh bờ cho sóng vỗ nhưng cũng chưa định đi lên.

-Tôi chưa từng câu cá trên biển.

Phùng Liễu có phần tiếc nuối nói.

-Tôi cũng không biết câu cá cho lắm, thỉnh thoảng sẽ cùng bạn bè đi câu cá ở hồ mới được vài con.
-Không sao đâu, câu không được thì chúng ta mua một chút về nhà nấu canh.

Lạc Vân Sam an ủi Phùng Liễu.

-Đến lúc đó em đưa cô ra nước ngoài chơi vài ngày, nhân tiện có thể đi lặn luôn.

-Tới đảo sao? Hay là đảo Chu Sơn?

Phùng Liễu chớp mắt hỏi.

-Không phải, là ở nước ngoài.

Lạc Vân Sam do dự một chút mới nói tiếp.

-Ba em có một hòn đảo nhỏ, lúc em lớn lên liền chuyển sang cho em, cơ sở vật chất trên đó cũng tốt nhưng chỉ là một hòn đảo nhỏ chưa bị khai phá.

Phùng Liễu nghe xong liền sững người.

"Quên mất, cô bạn gái nhỏ của mình là tiểu phú bà, đảo nhỏ không thể không có."

-Khi nào rảnh chúng ta đi qua xem, nếu cô thích thì chúng ta sẽ làm hôn lễ ở hòn đảo nhỏ đó cũng được.

Lạc Vân Sam thử thăm dò, sau khi nhìn thấy biểu cảm của Phùng Liễu không có gì là không ổn mới nói tiếp.

-Khi ấy chúng ta mời những người muốn mời là được, buổi tối có thể đốt pháo hoa, cô cảm thấy như vậy có được không?

-Chuyện còn xa lắm, từ từ hãy tính.

Phùng Liễu khẽ hừ một tiếng.

"Chưa cầu hôn mà đã đòi kết hôn, còn lâu!"

Lạc Vân Sam gật đầu.

-Cô nói phải, chúng ta còn kế hoạch cả đời, từ từ cũng được.

"Đợi tới khi mình quản lý tốt công ty trong nước, tới lúc ấy đưa cô giáo trở thành người hạnh phúc nhất thế giới, nhẫn kim cương phải chọn loại siêu cấp đẹp mới xứng!"

Sau gần một giờ lênh đênh trên biển, Lạc Vân Sam cũng trở lại bờ.

Bãi biển mênh mông, Phùng Liễu đứng đón gió, trong lòng cô có bao nhiêu phiền não liền bị thổi tan chỉ còn lại sự hưởng thụ.

"Cuộc sống mà, cứ tận hưởng niềm vui trước mắt, những lời này nói ra cũng không phải không có lý."

Sau khi đỗ xong ca nô ở bờ biển, hai người thấy Từ Bân và Đỗ Nhược đang ngồi trên tảng đá to, đầu tựa đầu, vai tựa vai trông thân mật vô cùng.

-Từ Bân!

Lạc Vân Sam nhảy khỏi ca nô, nàng hướng về phía Từ Bân hô lớn.

-Mau tới lấy đồ này!

Cách đó không xa, Từ Bân và Đỗ Nhược đang môi chạm môi thì tiếng gọi của Lạc Vân Sam vang lên, adrenalin tăng vọt, bốn con mắt lập tức mở ra.

-Tới đây!

Từ Bân đỏ mặt tách khỏi Đỗ Nhược, cô quay đầu đáp lại.

"Lạc Vân Sam cũng khéo chọn giờ, không thấy mình và Nhược Nhược đang thân mật sao!"

Sau khi hai người tách ra thì trong mắt Đỗ Nhược hiện lên một tia bất mãn, cô mới vừa dỗ cho Từ Bân vui vẻ định theo kế hoạch của mình là hôn môi xong sẽ yêu cầu tiến thêm một bước, không ngờ lại bị giọng nói của Lạc Vân Sam cản trở.

"Đáng ghét, may là mình và Từ Bân còn dài, còn nhiều thời gian để trải nghiệm, nếu không..."

-Đêm nay em nghỉ ngơi ở đâu?

Đỗ Nhược không mặn không nhạt hỏi.

-Đêm nay... Bên phía công ty không có chuyện gấp, ngày mai em đưa chị đi làm rồi trở lại cũng không sao.

Ý cười trên mặt Đỗ Nhược càng sâu.

-Được, vậy buổi tối cho em thêm một cơ hội, em có thể ở trên cả đêm, nhớ phát huy cho tốt.

-Thật sao?

Ánh mắt của Từ Bân sáng lên.

"Trời chiều lòng người, cuối cùng thì mình cũng có được một lần xoay chuyển tình thế rồi."

Mọi người đều biết Đỗ Nhược là người tâm sâu, Từ Bân vốn đang tính toán làm công kết quả bị dụ dỗ đưa chính mình vào tròng, ngày hôm sau không đứng lên khỏi giường được.

-Yêu chị nhất!

Từ Bân nhịn không được vừa ôm Đỗ Nhược vừa hôn tới tấp, sau đó kéo tay cô tới chỗ ca nô của Lạc Vân Sam.

Đỗ Nhược và Từ Bân trước khi ăn Tết đã thành đôi, Đỗ Nhược chấp nhận lời tỏ tình của Từ Bân, tuy nhiên cô cũng đưa ra ba tháng kiểm tra.

Từ Bân là người chỉ cần một chút ánh mặt trời liền xán lạn, sau khi cô biết Đỗ Nhược có tình cảm với mình liền bỏ ngay thói quen đi quán bar, cố gắng làm hài lòng Đỗ Nhược, sau đó chuyển thành mối quan hệ chính thức.

Ban đầu Đỗ Nhược vẫn duy trì hình tượng của mình, đối với tất cả những quyến rũ của Từ Bân như chế phục, đồ hầu gái, áo ngủ gì đó đều không mảy may quan tâm. Dù sao thì đối với Đỗ Nhược thỏa mãn thị giác cũng không thỏa mãn được cô, nên cô không quan tâm.

Điều thú vị chính là khi Từ Bân mát xa cho cô có lúc sẽ đυ.ng chạm, Từ Bân không để ý nhưng khi ấy Đỗ Nhược lại nôn nao.

Đỗ Nhược viết không ít sách, cô đã xuất bản tiểu thuyết từ lâu. Trong đó chủ đề mát xa là chủ đề mà cô yêu thích nhất, đặc biệt là đấm bóp trên giường. Nếu tình tiết này xuất hiện trong sách của Đỗ Nhược thường sẽ bị cô loại bỏ để miêu tả văn chương trong sáng dành cho trẻ em.

Bây giờ đột nhiên chuyển sang chính mình, Đỗ Nhược không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Từ Bân có thể thề rằng khi xoa bóp cho Đỗ Nhược cô ấy không hề có ý nghĩ quá phận, cùng lắm chỉ chạm vào eo Đỗ Nhược hai lần.

Sau đó cô trêu ghẹo Đỗ Nhược liền người ta đè trên giường.

Nói tới tình cảnh này đều là nước mắt, lần đầu tiên Từ Bân bị người ta áp, ngày hôm sau không thể rời khỏi giường, cả người mềm như bông.

Đỗ Nhược nhìn thấy trên người Từ Bân đầy dấu vết thì có chút áy náy, cô không nghĩ hôm qua những ngon ngon mà cô nếm đều có chút mất kiểm soát, rốt cuộc thì nhịn càng lâu lúc bùng nổ càng khủng khϊếp.

Vì Từ Bân không xuống giường được, Đỗ Nhược liền kết thúc cái gọi là ba tháng kiểm tra, bắt đầu bước vào vị trí bạn gái chính thức.

Sau đó liền phát triển rất tốt, mỗi lần đều là Từ Bân không thể phản kháng.

Không phải Từ Bân không muốn bật lại, nhưng thể lực của Đỗ Nhược tốt hơn cô rất nhiều, cho dù cô có ở trên nhưng nửa tiếng sau đã mềm như bún ngã xuống giường.

Đều do kỹ thuật của Đỗ Nhược quá tốt.

Mỗi lần đều làm cô không thể từ chối, không thể phản kháng, không những vậy còn muốn thêm!

Cho dù rất thoải mái nhưng trong lòng Từ Bân vẫn rất để ý tới lần đầu tiên của mình.

"Nhược Nhược ngày ngày áp mình, mình cũng phải áp lại chị ấy mới đúng. Nếu Nhược Nhược nằm trên giường của mình, vậy sẽ là bộ dáng gì?"

"Ngày thường Nhược Nhược là người đứng đắn, chị ấy là chủ nhiệm khối 11 của Nhất Trung, trong mắt học sinh chính là người không thể động vào."

"Nếu chị ấy bị mình làm cho khóc, khóe mắt ửng đỏ, tóc rối tung ở trên giường thì..."

"Ôi trời ơi!"

-Nghĩ gì thế, nước miếng sắp chảy ra tới nơi rồi kìa.

Đỗ Nhược nói, cô nhướng mày nhìn Từ Bân, không phải là não có vấn đề chứ.

-Ha ha, không có gì.

Từ Bân điều chỉnh lại biểu cảm, dùng vẻ mặt đứng đắn nói chuyện.

-Chẳng qua em đang nghĩ chút nữa sẽ nướng cái gì, chúng ta đi bắt hải sản một lúc lâu như vậy cũng chỉ bắt được hai con cua và một chút ốc, không đủ ăn.

-Không phải lo, chút nữa mua của ngư dân quanh đây là được, cũng tươi ngon không kém.

Đỗ Nhược thu hồi ánh mắt, trong lòng có vẻ đã đoán được Từ Bân đang nghĩ gì.

"Từ Bân cũng quá ngây thơ, mình chỉ nói để em ấy ở trên nhưng không nói cho phép em ấy làm chủ."

"Haizz, nữ thượng gì đó đều có thể bị..."

"Ha ha, không thể nói được, tất cả xem diễn biến đêm nay ra sao đi."

"Đến lúc ấy không biết ai mới là người khóc nhè nói không cần đâu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.