Chương trước
Chương sau
Mẹ Phùng đứng ở phòng khách, bà trừng mắt nhìn ra ngoài cửa.

-Lão Phùng, ông xem có phải chúng ta giống người cầm gậy đánh uyên ương không?

-Chắc chắn là thế rồi ạ!

Phùng Ích đi ngay sau Phùng Liễu, cậu chen miệng nói.

-Con nói nhiều quá!

Mẹ Phùng tức giận vỗ vào đầu Phùng Ích một cái.

-Người lớn nói chuyện, trẻ con không được chen miệng vào!

Phùng Ích sờ đầu, cậu lẩm bẩm gì đó rồi tránh sang một bên.

-Lão Phùng, ông xem nên làm thế nào bây giờ.

Mẹ Phùng nhìn hai người ôm nhau, bà có chút mềm lòng.

"Phùng Liễu cũng đã 29 tuổi rồi, người lớn tuổi càng khó tìm được người thích hợp, mình có nên để kệ nó không?"

-Làm sao mà tôi biết được.

Ba Phùng nói, ông còn chưa kịp làm gì mới chỉ có kéo số điện thoại của Lạc Vân Sam vào danh sách đen mà thôi, sao lại nói như ông là bậc cha mẹ ác độc vậy chứ.
-Bác trai, bác gái!

Lạc Vân Sam nhìn thấy ba Phùng và mẹ Phùng đứng trong nhà nhìn mình chằm chằm, nàng ngượng ngùng buông Phùng Liễu ra.

-Ừ, vào nhà nói chuyện đi.

Ba Phùng đảo mắt nhìn túi quà Lạc Vân Sam đặt trên mặt đất, ông chắp tay sau lưng quay về phòng.

Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nhìn nhau, sau đó hai người ăn ý xách túi quà rồi lần lượt vào phòng khách.

-Bác trai, bác gái, đây là một vài món con mua ở bên đường.

Lạc Vân Sam cúi đầu chào hỏi.

Nàng đặt túi quà xuống rồi nắm tay Phùng Liễu chờ hai người lên tiếng.

-Ven đường làm gì có mấy thứ này mà mua.

Ba Phùng hừ một cái, ông mở bao thuốc ra nhưng bên trong đã hết sạch.

-Bác trai, mời bác.

Lạc Vân Sam mở hộp quà, nàng nhanh tay lấy ra bao thuốc đưa tới trước mặt ba Phùng.

Ba Phùng nhìn một lúc sau đó chậm rãi nhận lấy.

Lạc Vân Sam lập tức lấy bật lửa trên bàn giúp ba Phùng châm thuốc.
Ba Phùng chậm rãi hít một hơi rồi nhả khói, sau đó ông dùng ánh mắt có vẻ hài lòng nhìn Lạc Vân Sam.

"Thuốc này cũng không tệ."

-Bác trai, con muốn cầu hôn với nhà bác, con muốn cưới cô ấy về nhà.

Lạc Vân Sam nói.

Tay ba Phùng khẽ run, ông nghe Lạc Vân Sam nói suýt chút nữa đã làm rơi điếu thuốc trong tay.

-Cô nói cái gì?

Ánh mắt ba Phùng đột nhiên trở nên sắc bén, ông nhìn chằm chằm Lạc Vân Sam.

-Bác trai, con muốn hỏi cưới cô ấy

Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu, nàng nghiêm túc nói.

-Bác có bất cứ yêu cầu gì còn sẽ cố gắng làm tốt.

-Vớ vẩn!

Hảo cảm của ba Phùng với Lạc Vân Sam trực tiếp giảm xuống, cho dù là nam hay nữ, tất cả muốn con gái ông gả cho đều không được.

-Không thể, chuyện này tôi sẽ không đồng ý!

Ba Phùng lạnh mặt nói, ông nhìn thấy điếu thuốc do Lạc Vân Sam đưa liền dập tắt nó.
-Bác trai, con có chỗ nào không tốt sao?

Lạc Vân Sam thành khẩn nói.

-Chỗ nào con cũng tốt, chỉ có một chỗ không tốt.

Ba Phùng nói tiếp.

-Con không phải đàn ông.

Lạc Vân Sam nghe xong cũng không lấy làm bất ngờ, nàng cười đáp.

-Con có một chuyện muốn hỏi bác trai.

-Chuyện gì?

-Ngoại trừ chuyện con không phải đàn ông, con có chỗ nào không tốt?

Ba Phùng suy tư một hồi mới trả lời.

-Tuổi quá trẻ.

-Vậy sang năm con lại tới cầu hôn.

-Sang năm cũng quá trẻ!

Ba Phùng lớn giọng.

-Cháu nhỏ tuổi hơn Phùng Liễu quá nhiều, điểm này tôi không thích!

-Bác trai, thật ra con đã 30 tuổi, chẳng qua nhìn con trẻ hơn so với tuổi mà thôi.

Lạc Vân Sam nói dối không chớp mắt.

-30 tuổi? Nhìn tôi ngu ngốc thế à?

-So với phần lớn đàn ông 30 tuổi thì còn xuất sắc hơn nhiều, chín bỏ làm mười thì con chính là người 30 tuổi.

Lạc Vân Sam thản nhiên nói.

-Con biết bác rất yêu cô ấy nhưng con cũng có thể bảo đảm, con chắc chắn tốt hơn tất cả những người đàn ông mà bác tìm được, nếu cô ấy ở bên con nhất định sẽ không tệ hơn so với người khác.

-Bảo đảm? Cháu nói suông như vậy lấy gì mà bảo đảm?

Ba Phùng khinh thường nói.

Ông thừa nhận Lạc Vân Sam là người không tệ nhưng chỉ so được với người cùng lứa mà thôi. Một người 23 tuổi thì lấy gì để hứa hẹn, đến cùng cũng chỉ là lời nói gió bay.

-Vậy bác muốn con chứng minh thế nào?

Trong mắt Lạc Vân Sam hiện lên chút gian xảo, bác trai mắc câu rồi.

-Tôi biết những lời này khó nghe nhưng khó nghe thì vẫn phải nói.

Ba Phùng hắng giọng.

-Muốn sống tốt thì cơ bản là phải có tiền.

-Con có nhà, cũng có cả xe,

Lạc Vân Sam đáp.

-Như vậy thì sao, nhà của cô mà xe cũng là của cô, cô thích Phùng Liễu đương nhiên sẽ đối tốt với nó nhưng lỡ mấy năm sau cô đổi ý, xe và nhà vẫn là của cô. Vậy chẳng phải Liễu Liễu bỏ phí mấy năm bên cô sao, nó còn lại được cái gì!

Ba Phùng thẳng thắn, ông không lưu dù chỉ một chút tình cảm nào.

-Ba! Vân Sam không phải người như thế!

Phùng Liễu nghe xong không nhịn được mà lên tiếng.

-Cô im miệng!

Ba Phùng trừng mắt nhìn Phùng Liễu, ông quát.

-Về phòng của cô đi! Chỗ này không tới lượt cô nói chuyện!

Phùng Liễu vẫn không nhúc nhích.

-Tôi nói cô không nghe nữa hả?

Ba Phùng tức giận, ông cảm thấy địa vị của mình trong nhà không còn.

-Không phải, con còn chưa ăn cơm.

Phùng Liễu chớp mắt, cô nói với vẻ mặt vô tội.

Có Lạc Vân Sam ở đây, cô không sợ gì hết.

Ba Phùng...

-Cô đi ăn nhanh đi!

-Ba cũng chưa ăn cơm mà.

Phùng Liễu lại nói.

-Vân Sam, em ăn cơm chưa?

Lạc Vân Sam chớp mắt, bỗng nhiên bị hỏi ăn cơm chưa làm nàng không kịp phản ứng.

-Em chưa ăn.

-Ba, hay chúng ta vừa ăn vừa nói được không?

Ba Phùng trầm mặc một hồi, một lúc lâu sau ông mới đáp.

-Ăn cơm!

Năm người cùng nhau ngồi ăn cơm, có lẽ tình hình sẽ không xấu đi.

-Bác trai muốn uống rượu không ạ?

Lạc Vân Sam cười hỏi, nàng nhớ ba Phùng rất thích uống rượu.

-Uống!

Ba Phùng hừ một tiếng, ông đứng dậy lấy bình rượu.

-Bác trai, con mời bác.

Lạc Vân Sam sam nhanh chóng rót rượu mời ba Phùng.

-Con rể của tôi, tửu lượng không thể kém được.

Ba Phùng nhìn Lạc Vân Sam rót đầy chén rượu, trong lòng ông hiện ra một ý nghĩ.

-Đó là chuyện hiển nhiên rồi ạ.

Lạc Vân Sam giơ chén rượu lên cười nói.

-Con mời bác trai một ly.

Lạc Vân Sam nói xong liền uống cạn, ngược lại ba Phùng chỉ nhấp môi một ngụm nhỏ.

Rượu mà ba Phùng lấy ra không phải rượu trắng mà là một bình rượu tự ủ, nồng độ cồn không cao nhưng tác dụng chậm của nó cực lớn.

Người ta nói người say nói thật, ông muốn xem một đứa trẻ 23 tuổi muốn lấy gì cưới con gái ông.

Vô tình ý định ban đầu của ông đã bị thay đổi, so với sự tức giận ban nãy, bây giờ ông lại càng bắt bẻ Lạc Vân Sam nhiều hơn.

Tửu lượng của Lạc Vân Sam tốt không phải nói chơi, nhưng sau khi uống ba ly nàng liền giả vờ choáng váng, nhìn giống như đang say.

-Cô Lạc, lại uống thêm một ly đi.

Ba Phùng thấy vậy trên mặt cười càng tươi, ông bắt đầu nói ngon nói ngọt dụ dỗ Lạc Vân Sam.

Lạc Vân Sam cũng phối hợp, ba Phùng bảo nàng uống thì nàng uống, cứ như thế hai ly đã xuống bụng.

Ngay khi ba Phùng bắt đầu nói mấy lời khách sáo, Lạc Vân sSam trực tiếp nằm bò ra bàn, nàng giả vờ ngủ.

-Ba, Vân Sam bị ba chuốc say rồi!

Phùng Liễu không vui trách ông.

"Vân Sam còn chưa ăn được mấy miếng cơm đã bị ba chuốc say, bụng rỗng uống rượu sẽ hại sức khỏe!"

Ba Phùng thấy Lạc Vân Sam ngủ gục, trên mặt ông cũng hiện lên vẻ xấu hổ.

"Quả nhiên là người trẻ tuổi, bị chuốc rượu làm sao mà chịu được."

-Con đưa Vân Sam lên phòng nghỉ ngơi trước!

Phùng Liễu cau mày, cô nhẹ giọng nói.

Ba Phùng ậm ừ, ông đồng ý cho Phùng Liễu đưa người về.

-Chờ đã!

Bỗng nhiên mẹ Phùng lên tiếng.

-Đêm nay để Vân Sam ngủ phòng cho khách.

Trong đầu mẹ Phùng hiện lên hình ảnh mấy hôm trước. Vậy mà bà con nghĩ Lạc Vân Sam là đứa bé ngoan, bây giờ bà còn bực vì bị mỡ heo che não đây.

"Không đúng, nếu trên người đứa bé Vân Sam này có vết kia, vậy hai đứa nó không phải là..."

Mẹ Phùng hận rèn sắt không thành thép lườm con gái.

"Thế mà cô lại dám xuống tay với học sinh của mình, Vân Sam còn nhỏ hơn cô năm tuổi đấy!"

Phùng Liễu không hiểu ánh mắt kia của bà, cô mở miệng nói.

-Mẹ, Vân Sam uống say rồi, buổi tối con phải chăm sóc em ấy.

-Vậy cứ đưa vào phòng khách mà chăm, chăm xong rồi thì cô về phòng ngủ.

Mẹ Phùng cố gắng đè những suy nghĩ rối loạn trong lòng xuống, bà nói.

Trong đầu mẹ Phùng bây giờ chuyện Phùng Liễu và Lạc Vân Sam thì hẳn con gái bà làm chủ đạo, hoặc không thì con gái bà cũng là người dụ dỗ đứa trẻ tốt như Lạc Vân Sam.

Hơn nữa những dấu vết mà bà nhìn thấy trên người Lạc Vân Sam càng như một lời khẳng định, chắc chắn con gái bà bắt nạt Lạc Vân Sam.

-Mẹ, mẹ đừng làm khó dễ như vậy được không?

Phùng Liễu khó chịu nói, người say rượu có thể bỏ mặc được sao?

"Nếu nửa đêm Vân Sam tỉnh dậy không thấy WC thì sao, nếu bị va vào đâu thì mình sẽ đau lòng chết mất!"

-Mẹ làm khó làm dễ?

Mẹ Phùng cao giọng.

-Con mới là đứa vô cớ gây rối, Vân Sam là đứa trẻ tốt con đừng có làm chậm trễ nó, nó xứng đáng gặp được người đàn ông tốt hơn.

Mẹ Phùng ngừng một chút lại nói.

-Con có thể nói con không thích đàn ông, nhưng con không thể quyết định thay Vân Sam. Con với Vân Sam ở bên nhau, không chỉ mình con chậm trễ mà còn kéo theo cả Vân Sam nữa.

Phùng Liễu im bặt, trong đầu cô hiện lên một tia do dự.

"Đúng là Vân Sam mới 23 tuổi thôi..."

-Cô... cô ơi... Em khát quá...

Lạc Vân Sam đang nằm trên bàn lẩm bẩm mấy tiếng, nàng ôm đầu nói.

-Đau, cô ơi, em đau đầu!

-Tôi đây, tôi ở ngay đây.

Phùng Liễu chạy đến bên Lạc Vân Sam, cô nhẹ nhàng bóp đầu cho nàng.

-Ngoan, chút nữa tôi nấu canh giải rượu cho em, uống xong sẽ không đau nữa.

-Vậy cô... nhanh nhanh lên, em chờ cô cùng nhau ngủ.

Lạc Vân Sam nói, tiếng nói ngày càng nhỏ cuối cùng lại trở về bộ dáng nằm yên như ban nãy.

Phùng Liễu nhẹ nhàng ừ một tiếng, cô nhìn Lạc Vân Sam với ánh mắt ôn nhu.

"23 tuổi thì sao chứ, mình phải tin tưởng Vân Sam mới đúng!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.