"Tiểu Thanh?"
Con rắn lớn này, Tôn Hằng cũng biết, là rắn mẹ của Vạn Xà Quật, toàn thân sáng như ngọc, cho nên bị Tôn Hằng gọi đùa là Tiểu Thanh.
Nhưng bây giờ, không hợp gọi là Tiểu Thanh nữa rồi.
Con rắn lục này cũng không nhỏ, nhưng bây giờ, nó đã lớn hơn gấp mấy lần lúc trước.
Thân rắn dài trăm mét, nơi nhỏ nhất cũng to như cây đại thụ, một con quái vật khổng lồ như thế uốn lượn trên đá núi, thỉnh thoảng gào thét vang trời, cảnh tượng này, khiến cho người khác nghe thôi đã sợ hãi.
Không chỉ biến lớn đơn giản như vậy.
Cơ thể như ngọc của con rắn lúc này, cũng đã mọc ra một ít vảy, vảy lộ ra màu đỏ, cũng làm cho khí tức âm lãnh của nó có thêm vài phần cuồng bạo.
"Rống..."
Rắn lục.
Không, bây giờ phải gọi là Thanh Xà, nó ngửa mặt gào thét, vang lên từng tiếng sấm rền.
Trong chớp mắt, sắc trời cũng tối sầm lại
Đây không phải là ảo giác của Tôn Hằng, mà con Thanh Xà này, đúng thật là có khả năng khống chế thiên tượng!
Nó gào thét một tiếng, tất cả âm thanh lạ đều biết mất, tiếng "Híz-khà zz Hí-zzz" kéo dài không ngừng của Vạn Xà Quật, cũng dừng lại.
Trong mắt Tôn Hằng, tất cả con rắn đang nằm dưới núi, cuộn tròn cơ thể lại, không dám nhúc nhích.
Ngay cả tiếng thú gầm, tiếng chim hót, cũng biến mấy.
Lúc này, Tôn Hằng đứng thẳng trên thân núi, rất dễ gây chú ý của người khác.
"Vù…"
Rắn có mắt, nhưng phần lớn thị lực của chúng đều rất yếu, nên chúng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ly-thien-dai-thanh/1478251/quyen-3-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.