Chương trước
Chương sau
Tôn Hằng đứng trên đá núi, mắt nhìn cảnh tượng ở phía dưới, ý muốn nhảy xuống góp vui của hắn đã biến thành mây khói.
Chỉ nhìn thôi, mà hắn đã thấy được có mấy người, cho dù hắn dùng Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí, cũng không địch lại.
Trong đó bắt mắt nhất, là một vị người tu pháp cưỡi hỏa long.
Con hỏa long kia là một món pháp khí, có đủ vảy rồng thân rồng, trông rất sống động, dài hơn trượng tượng, tung hoành ngang dọc, không ai có thể ngăn cản!
Cho dù là đá núi cứng rắn, hay là pháp thuật bay tới, nó chỉ cần đụng một cái, những thứ này đều hóa thành chất lỏng, rơi xuống dưới đất.
Coi như là một ít pháp khí, bị con hỏa long kia bắt được, liền bị đánh vỡ tán, tan rã trong ngọn lửa.
Hỏa long uốn lượn một vòng, xung quanh người kia đã xuất hiện một mảnh đất trống.
Còn có hai người khác, là tu sĩ của Đăng Tiên Ti, sử dụng hai thanh phi kiếm giống hệt nhau.
Ánh kiếm của phi kiếm như rồng, liên tục đâm xuyên qua, khoảng cách trăm trượng chỉ cần nghĩ tới là nó bay tới, ánh kiếm lóe qua, không thứ nào có thể cản được.
Theo Tôn Hằng thấy, thì kiếm này có khả năng phá vạn pháp!
Mấy người này, chắc đều là cao thủ luyện khí viên mãn!
Trừ đó ra, thì thứ hấp dẫn sự chú ý của Tôn Hằng, là một đám người quen của hắn ở Uyên Sơn.
Một đám cao thủ của Võ Minh và Cửu Ấn Tông.
Ở trong Tuyệt Linh Chi Địa, tứ đại thế lực của Uyên Sơn đối mặt với người tu pháp, cũng không có quá nhiều lợi thế, nên thường sẽ liên thủ hành động.
Lúc này Sở Thiên Cơ xung trận lên trước, cơ thể hắn nhanh lẹ như điện, trong chớp mắt đã vọt vào trong đám người.
Thân hắn như bóng mà, liên hoàn tung chưởng, mỗi chưởng đều đánh rung động không khí, mà rung động đó lướt qua, ánh sáng của pháp thuật biến mất, pháp khí bị đánh hỏng.
Hai tay của hắn, mạnh mẽ vỗ vào trong đám người này, khí thế không thua gì luyện khí viên mãn.
Phá Thiên Chưởng!
Công pháp mà Sở Thiên Cơ sau khi chiếm danh hiệu đệ nhất cao thủ của Uyên Sơn tự nghĩ ra.
Nghe đồn, công pháp này có một loại sức mạnh đặc thù, có thể phá diệt vạn pháp!
Coi như là đối mặt với người tu pháp,
Cũng không sợ chút nào!
Sau lưng hắn, còn có một đám người đi theo, trong đó cao thủ tiên thiên hậu kỳ liền có ba vị, còn thêm hai vị luyện khí hậu kỳ cao thủ.
Những người này, nếu như ở bên ngoài, cũng là một thế lực không kém!
Đám người này làm gì chắc đó, lại có ưu thế nhiều người, coi như là so với những nhân vật đứng đầu, cũng có thể chiếm thượng phong.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, vô số ánh sáng của pháp thuật được thi triển, khiến cho mặt đất dưới chân rên rỉ đau khổng không thôi.
Khoảng cách vài dặm, xuất hiện từng vết nứt sâu không thấy đáy.
Những hố sâu gồ ghề lõm xuống, lại không thể đếm hết được.
"Cút ngay cho ta!"
Trong hỗn loạn, đột nhiên có tiếng rống giận vang lên, một vị đại hán bình thường không nổi bật chút nào, đột nhiên thoát ra khỏi nơi này.
Chúng với tiếng rống to, người này nổi lên đầy lông, sát khí hiện ra, một bóng mờ con sói dữ bao phủ toàn cơ thể hắn, hắn điên cuồng hét lên mấy tiếng, đánh bay mấy người bên cạnh, túm lấy một cái bao bố ở dưới, rồi phóng về phía xa xa.
Sát Thân cao thủ!
Hơn nữa sát khí đã ngưng tụ thành thật, gần như dán vào cơ thể người kia, coi như là hỏa long rít gào đánh tới, cũng bị người đánh đánh bay!
Hắn nhảy lên một cái, đã nhảy cao hơn trăm trượng!
"Đuổi theo!"
Tiếng hét vang vọng khắp nơi này, vô số tia sáng xuất hiện, phóng về phía người kia.
Vật có thể kéo dài tuổi thọ, coi như là đạo cơ cao nhân đều muốn, huống chi bọn họ?
"Oanh..."
Một ánh lửa màu đỏ máu xuất hiện, ngăn những người này lại.
Lửa này rất kỳ dị, chảy sền sệt giống chất lỏng. Lửa này bao phủ nơi này, phàm người nào dính một tia lửa, thì giống như trong xương có giòi, không đốt cháy hết người, hết vật, thì tuyệt đối không bỏ qua!
"Huyết Diễm Phiên, là Ma Môn Huyết nương tử Liêu Tố Tố!"
Có người rống to, trong giọng nói hắn xen lẫn một chút kinh hoảng.
"Mở cho ta!"
Một bóng người bỗng nhiên phóng tới, người này duỗi hai tay ra, cố gắng mở một đường trong màn lửa màu máu kia.
Bóng người của Sở Thiên Cơ lóe lên, lướt qua ngọn lửa này, đuổi theo vị sát thân cao thủ kia.
Mấy người phía sau, cũng đồng loạt thi triển thần thông, cùng lúc lướt qua, phá vỡ ngọn lửa này, chen chúc đuổi theo.
Chỉ một lát ngắn ngủi, phía dưới đã biến thành một mảnh hỗn độn, hơn mười thi thể nằm ngổn ngang trên đất.
Càng có ba tới năm cái bao bọc, rơi trong sân.
Cơ hội!
Đôi mắt của Tôn Hằng sẽ nhúc nhích, áo choàng sau lưng bay phấp phới, cả người hóa thành một tia sáng, trong chớp mắt đã phóng tới trong sân.
Trước mặt Tôn Hằng, có một cái bao bố.
Có thể không bị hư hại gì trong trận chiến hỗn loạn vừa rồi, cái bao này, tuyệt đối không phải vật thường!
"Thứ này là của ta!"
Một người cách đó không xa gầm nhẹ lên, ba đường kiếm phóng tới, uyển chuyển như rắn đánh về phía lồng ngực, đầu, đan điền của Tôn Hằng.
Sự sắc bén của nó, khiến cho cơ thể Tôn Hằng xiết chặt.
Người tu pháp luyện khí hậu kỳ!
"Ô ô ô..."
Khói đen xuất hiện, vài con oan hồn chui từ bên hông Tôn Hằng chui ra, mở ra vuốt quỷ, đụng nhau với những đường kiếm kia.
Mà Tôn Hằng thì không dừng lại, tiếp tục phóng tới cái bọc kia.
"Đứng lại!"
Lại có tiếng gầm nhẹ vang lên, một cỗ khí tức có thể nói là rất khủng bố xuất hiện, che trời đánh tới Tôn Hằng.
"Hừ!"
Thấy mình sắp gặp nguy hiểm, Tôn Hằng không kịp suy nghĩ, hắn dừng chân lại, toàn lực vận chuyển Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ chín. Cơ thể hắn nghiêng về trước, tụ lực vào cánh tay, nắm đấm nhìn bình thường không chút gì lạ của hắn, lại mang theo sức mạnh của toàn thân, đánh về phía người tới.
Lúc này cơ thể hắn lóe ra ánh sáng vàng lấp lánh, như một bức tượng phật làm bằng vàng, mang theo cảm giác uy nghiêm bất hủ, trấn áp vạn vật, nắm đấm hắn vừa ra, vô số tà vật tránh lui.
Mà bóng người đánh tới, được bao phủ bởi âm khí, sát khí, giống như một con quỷ đến từ sâu trong địa ngục, nó giương vuốt, móng quỷ mang theo cảm giác có thể hủy diệt mọi thứ, hung hăng đánh tới.
"Rầm!"
Một tiếng trầm đục vang lên, hai người không sứt mẻ chút nào, nhưng mặt đất dưới chân bọn hắn, thì đã xuất hiện vô số khe nứt sâu thẳm như mạng nhện.
Những khe nứt này, kéo dài hơn mười trượng.
"Hả?"
"Ồ!"
Hai người đánh úp tới Tôn Hằng kinh ngạc.
Hiển nhiên, bọn họ không ngờ tới, người này, có thể đỡ được một đòn của hai bọn họ!
"Kim Cương Bất Hoại Thần Công! Môn công pháp này còn chưa thất truyền? Hơn nữa còn tu luyện với cảnh giới viên mãn!"
Người vừa nói mặt đầy vết nhăn, tuổi tác đã không nhỏ, nhưng da mặt hắn khô quắt, đầy vết đen, toàn thân còn có một luồng khí đen bao phủ, trên lưng đeo một cái quan tài gỗ, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ nhìn Tôn Hằng.
"Ánh mắt rất tốt!"
Tôn Hằng tán thưởng một câu, công pháp của mình, bao nhiêu năm rồi chưa hiện thế, đây vẫn là lần đầu tiên có người nhận ra công pháp của hắn.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng không có dừng lại việc chém giết.
Chỉ trong mấy hơi thở, số lần hai người đụng nhau, đã không dưới trăm lần!
Tôn Hằng dùng chưởng hóa thành đao bổ chém, nhìn như rất bình thường, nhưng mỗi một đòn của hắn đều bao hàm vô số võ học, như tới cảnh giới phản phác quy chân (Một tục ngữ của người Hán, nói lên việc loại bỏ những thứ trang trí bên ngoài, trở về với bản chất thực sự của nó.)
Trên tay hắn, dung hội hoàn mỹ tốc độ cùng sức mạnh, từng chiêu từng thức đều có uy lực khủng bố, đủ khiến bao nhiêu cao thủ võ đạo thở dài!
Mà trảo công của đối phương cũng cực kỳ tinh diệu, lại trầm ổn cẩn thận, khác xa với khí tức âm trầm lạnh lẽo trên người của hắn.
Thiên Thi Trảo!
"Bành!"
Trong lúc đánh nhau, quan tài sau lưng người kia kêu một cái, hai con Đồng Giáp Thi lóe lên ánh sáng màu xám đã nhảy ra bên ngoài, vừa đi vừa nhảy, chộp tới cái bao cách đó không xa.
Nhưng mà chúng còn chưa đánh tới, một con rết vàng đã leo tới trước, nâng nó chạy về phía Tôn Hằng.
"Rống!"
Đồng Giáp Thi rống lên một tiếng khó chịu, sát khí nổi lên, nó giơ năm ngón tay, đánh xuống Phi Thiên Kim Ngô Cổ của Tôn Hằng.
"Rắc..."
Tiếng nứt đất vang lên, lại có thêm một con rết vàng bay ra từ trong đất, trăm chân chuyển động, đỡ lấy đòn này của Đồng Giáp Thi.
Cơ thể của bọn chúng rất cứng, không thua gì cơ thể của Tôn Hằng, chỉ tiếc là nó không đủ sức mạnh, nhưng bù lại tốc độ của nó lại rất kinh người, đánh với Đồng Giáp Thi, trong thời gian ngắn đã bất phân thắng bại.
Cùng lúc đó, càng có hơn trăm con Thiên Hạt Cổ kêu ong ong, bao phủ một con Đồng Giáp Thi khác, cả hai thứ này vờn nhau, chạy về phía xa xa.
"Cổ?"
"Huyết luyện pháp khí!"
Thiên Thi Tông Hạ Hầu Thắng thấy thủ đoạn của Tôn Hằng, đôi mắt cũng hơi hơi co rụt lại.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, cơ thể của hắn lóe lên, hắn chủ động rút lui, phóng về phía một cái bao bố khác.
Thực lực của hắn, cũng đủ để chiếm một cái bao khác, không cần phải giằng co với một đối thủ khó chơi như Tôn Hằng.
Mà Tôn Hằng, cũng không có thừa thắng truy kích, chộp tới cái bao bố kia, điều khiển Bích Lân Quỷ La Yên, đánh về phía vị luyện khí hậu kỳ kia.
Rết vàng giấu vào trong khói đen, chờ đợi cơ hội tấn công.
Nếu đối phương đã động thủ đánh mình, thì mình cũng nên trả lễ, mà đồ trên người đối phương, cũng nên thuộc về mình rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.